Quan Sách
Chương 721 : Sự ưu ái đáng sợ!
Ngày đăng: 11:16 18/04/20
Hội nghị cuối năm có sức ảnh hưởng mạnh nhất tại Hải Sơn – Hội nghị kinh tế thành ủy đã kết thúc.
Hội nghị lần này thành tích Lân Giác đạt được khá tốt, khiến Lân Giác từ chỗ trước nay không có tiếng tăm gì, bỗng trở thành điểm sáng của toàn thành phố. Tuy rằng nền móng của Lân Giác vẫn còn khá mỏng, trước mắt kinh tế vẫn chưa thể lọt vào top ba.
Nhưng thế mạnh của Lân Giác, có thể nói đang trực tiếp đe dọa vị trí thứ ba trên bảng xếp hạng kinh tế của quận Lam Hà.
Vốn dĩ giữa Trần Kinh và Bí thư Trịnh Quốc Hoa của Lam Hà có một mối ân oán cá nhân, trong quá trình cạnh tranh giữa hai người, Trần Kinh luôn ở thế hạ phong, nhưng lần này, trên Hội nghị kinh tế hắn đã lên trên một bước. Cho dù so sánh với hắn, Trịnh Quốc Hoa cũng có phần kém cỏi hơn.
Mà sự chênh lệch này cũng khiến chính đàn Hải Sơn thấy rõ sự tài hoa và khôn ngoan của Trần Kinh. Rõ ràng xe lửa không cần đẩy, da trâu không cần thổi*, Trần Kinh thực sự là người có tài cán.
(*chú thích: Đây là một câu tục ngữ Trung Quốc, trong đó “tàu hỏa” và “đẩy”, “da trâu” và “thổi” nếu ghép chung và đọc ngược lại sẽ được hai từ lóng có nghĩa “thổi phồng, chém gió”.
Câu tục ngữ này có hàm ý: Năng lực, hành vi và những gì tôi nói hoàn toàn là thật, là do tôi có thực lực chứ không phải khoa trương, bịa đặt mà ra. Cũng chính là khẳng định thực lực của người được nhắc tới!)
Chỉ qua một cuộc họp Kinh tế, tên tuổi Trần Kinh đã được truyền khắp thành phố Hải Sơn. Các giới xã hội thành phố Hải Sơn đều biết rằng, chính đàn Hải Sơn mới xuất hiện một ngôi sao chính trị mới, mà Lân Giác trước đây không ai biết đến, hiện cũng đã trở thành khu vực nóng của Hải Sơn.
Tuy nhiên Trần Kinh lại không biết tới những chuyện này, sau khi Hội nghị Kinh tế kết thúc, hắn liền xin nghỉ phép trở về Bắc Kinh, đặt hết tâm tư vào chuyện chuẩn bị hôn lễ.
Khi hắn về tới Bắc Kinh, hai ông bà Trần Chi Đông và Chung Tú Quyên đều đã tới trước rồi.
Tư tưởng của hai ông bà khá truyền thống, Trần Kinh muốn tổ chức hôn lễ ở Bắc Kinh hai ông bà không phản đối, nhưng Phương Uyển Kỳ gả vào nhà Trần Kinh thì là dâu nhà họ Trần, vì vậy toàn bộ quy trình hôn lễ vẫn phải theo quy định của Sở Thành.
Đề nghị này của hai ông bà được chị gái Trần Đình Nguyệt và em gái Trần Xán hết lòng ủng hộ.
Trần Kinh có cổ phần tại công ty của Trần Xán, hiện giá nhà ở Bắc Kinh cũng phải hơn tám nghìn tệ một thước vuông. Trần Xán trực tiếp đứng ra đặt mua cho Trần Kinh một căn hộ mới ở Bắc Nhị Hoàn, cả nhà sớm đã chuyển vào đó ở, dọn dẹp bố trí phòng ốc rực rỡ, ngập tràn không khí hỉ sự.
Phòng ngủ truyền thống phải dán hoa, treo câu đối gì gì đó, hoàn toàn sắp xếp theo phong tục truyền thống Sở Thành. Sau khi về Bắc Kinh, Trần Kinh cũng có chỗ ở riêng của mình, không cần ra khách sạn hoặc ở lại nhà họ Phương nữa.
Cả tỉnh Lĩnh Nam có hơn tám mươi quận huyện, trong đó có năm khu mạnh top mười cả nước, Lân Giác đọ thế nào được với những nơi ấy? Vì vậy, Đường Chí nói vậy cũng có hơi khoatrương, nhưng trong những từ ngữ ấy lại có chút gì đó thân thiết tình cảm, điều đó khiến Trần Kinh có cảm giác được ưu ái mà lại lo sợ.
Còn về một nhân vật nổi trội khác ở Tây Bắc – Cổ Lâm Phong, anh ta ở tỉnh Tô Bắc.
Đây cũng là khu vực phát triển tuyến đầu cả nước, Cổ Lâm Phong giữ vị trí Chủ tịch thành phố Hoài Dương, cũng rất khá. Dù sao anh ta cũng làm lãnh đạo ở một khu vực phát triển, nên cũng không dành nhiều thời gian như Đường Chí.
Anh ta trẻ hơn Đường Chí khoảng ba bốn tuổi, mục tiêu của anh ta là có thể hoàn thành nhiệm vụ trong khóa này, sau đó tiến thêm một bước, có thể thăng tiến lên vị trí Bí thư thành ủy Hoài Dương thì sự nghiệp của anh ta cũng theo đó tiến thêm được một bước dài.
Trước giờ anh ta nói chuyện với Trần Kinh đều rất tùy tiện, nói được vài câu anh ta liền bảo:
- Trần Kinh, cậu được đấy, nghe nói cậu ở Lĩnh Nam công tác phát triển nhanh chóng, điểm này anh phải học hỏi ở cậu thôi. Trước mắt, Hoài Dương bọn anh cũng đang ở vào giai đoạn phát triển thắt cổ bình, gặp phải nhiều cạnh tranh, áp lực rất lớn, chỉ cần một ngày không cố gắng, bọn anh cũng hoàn toàn có thể rơi vào tình cảnh lạc hậu bị chèn ép!
Trần Kinh cười đáp:
- Anh Cổ, anh đừng tâng bốc em như vậy, nói thật một câu với anh, hiện em cũng đang học theo mô hình Tô Bắc các anh đây. Khu vực em điều hành rất giống với Tô Bắc, đều là nơi rất có tiềm năng phát triển, có rất nhiều tiềm lực có thể khai thác.
Phải tận dụng và phát huy nguồn lực này như thế nào cho hiệu quả mới quan trọng. Tri thức từ Tô Bắc các anh đã cho em rất nhiều gợi ý!
Còn về những cạnh tranh và áp lực mà anh vừa nói, đúng là anh đã tổng kết rất chuẩn xác, không tiến cũng đồng nghĩa với lùi mà!
Cổ Lâm Phong cười lớn:
- Trần Kinh, xem ra lần sau gặp mặt chúng ta sẽ có nhiều chuyện để nói đây, nghe những lời cậu nói anh cảm thấy cậu cũng rất có nghề đấy. Cuộc gặp này nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề cần suy nghĩ, anh rất trông đợi cuộc gặp này!
Trần Kinh cười đáp:
- Anh Cổ đã ủng hộ em như vậy, thật khiến em được ưu ái mà lo sợ, em cũng rất mong đợi lần gặp mặt này của chúng ta…