Quan Sách
Chương 722 : Thăm hỏi Cổ tướng quân
Ngày đăng: 11:16 18/04/20
Thứ trưởng bộ tổng tham mưu giải phóng quân Cổ Minh Phàm là một tướng quân nổi tiếng.
Truyền thông quốc tế cũng xưng tụng Cố tướng quân là phái chủ chiến trong phái chủ chiến của nước cộng hòa.
Không chỉ một lần, trong cuộc họp báo Cổ tướng quân đã tức giận, thả đại bác.
Đặc biệt là trong thời điểm giằng co giữa nước Cộng hòa và Mỹ thập niên 90, lúc đó Cổ tướng quân là Tư lệnh quân khu phía nam Lĩnh Nam, khi ông nhận lời phỏng vấn của giới truyền thông đã bày tỏ quân khu Lĩnh Nam đã sẵn sàng chiến đấu, có thể tiến vào cuộc chiến bất cứ lúc nào.
Hơn nữa ông còn mạnh mẽ bày tỏ, nếu để ông chỉ huy tác chiến chống Mỹ, đợt sóng công kích đầu tiên ông sẽ tiêu diệt sạch hạm đội trên Thái Bình Dương.
Bài phát biểu của ông lúc đó đã dẫn đến sóng gió lớn ở nước ngoài, sau đó Bộ tình báo Mỹ đột nhiên phá hiện hai tàu ngầm chiến lược thường trú ở quân cảng Lĩnh Nam đã biến mất khỏi bản đồ vệ tinh.
Quân đội Mỹ vô cùng căng thẳng, Bộ quốc phòng Mỹ khẩn cấp hạ lệnh cho hạm đội này lui về sau một trăm hải lý, và yêu cầu bọn họ phải đề cao cảnh giác quân đội phía Nam nước cộng hòa một cách cao độ.
Chính vì thái độ cứng rắn lần ấy, Cổ tướng quân bắt đầu nổi tiếng trong và ngoài nước.
Sau đó Cổ Minh Phàm đến Quân ủy nhậm chức, ông đã nhiều lần có những phát biểu giật gân.
Đối mặt với lợi ích và quyền lãnh hải của tổ quốc bị đe dọa, ông đã có phát biểu cho nổ một quả pháo giải quyết vấn đề còn hiệu quả hơn cả đàm phán.
Lúc ấy lời phát biểu của ông đã khiến vài nước kinh sợ, đặc biệt là vài quốc gia khinh người, hy vọng có thể ôm chân Mỹ, sau khi nghe bài phát biểu của Cổ tướng quân đã thu lại sự kiêu ngạo.
Không chỉ đối với những quốc gia nhỏ, với những quốc gia bá quyền. Cổ lão cũng dám nói cứng.
Về việc Mỹ khiêu khích nước Cộng hòa trong quân sự, ông có một câu danh ngôn, ông nói nước Cộng hòa và Mỹ không xảy ra nguy cơ, vì tiền bối của quân Mỹ sẽ cảnh báo hậu bối của bọn họ phải hiểu từ kính sợ, nước Cộng hòa và Mỹ giao thủ, đọa lịch sự này chính là liều thuốc tỉnh táo tốt nhất cho những kẻ khiêu thích đầu óc bị bá quyền làm cho mê muội.
Bài phát biểu này của Cổ Minh Phàm đã chọc giận Tổng thống Mỹ lúc ấy, ông nói Cổ Minh Phàm đã khiêu thích nghiêm trọng, tuy nhiên cuối cùng, chuyện này cũng chẳng giải quyết được gì, nước Mỹ không dám công khai đáp lại lời của Cổ Minh Phàm.
Thông qua những chuyện này, Cổ Minh Phàm đã được thế giới coi là phái chủ chiến tuyệt đối của nước Cộng hòa.
Trần Kinh lần này chính thức long trọng đi thăm hỏi Cổ Minh Phàm. Lần trước hắn đã gặp Cổ Minh Phàm một lần, tuy nhiên lần đó hắn chuẩn bị gấp gáp, lần này hắn đã đặc biệt chuẩn bị quà.
Bây giờ hai nhân vật tai to mặt lớn của hệ Tây Bắc, một là Cổ Minh Phàm. Người kia là Văn Trác Nam hơn một năm nữa phải cáo lão rồi. Sau khi Văn Trác Nam về hưu, trong một thời gian tương đối dài, Cổ Minh Phàm sẽ là tai to mặt lớn duy nhất của hệ Tây Bắc.
Trước mắt đại diện thế hệ mới của hệ Tây Bắc là Phương Lộ Bình.
Nhưng vấn đề này hắn cũng chẳng thể nói được gì, Sa Minh Đức là người như thế nào? Nếu như mình phát triển ở Tô Bắc, ông ấy chắc chắn là chỗ dựa lớn.
Nhưng Cố Lâm Phong với mình quan hệ như thế nào? Bản thân mình làm sao có thể giúp anh ta tạo mối quan hệ với Bí thư Sa Minh Đức?
Thân phận kém quá xa, Trần Kinh rất tự biết mình biết ta, cho nên dù hắn hiểu rõ ý của Cổ Minh Phàm, nhưng hắn không thể tỏ thái độ gì.
Cổ Minh Phàm cũng hiểu rõ điều này, ông chỉ hỏi thế rồi chẳng nhắc gì đến đề tài này nữa.
Trần Kinh trầm ngâm thật lâu, nói:
- Bí thư Sa thích đánh bóng, đánh golf, nói chung là một lãnh đạo rất có uy tín, rất có quyết đoán, danh tiếng ở Sở Giang rất tốt, người bên dưới đều rất tin phục anh ấy!
Cổ Minh Phàm gật đầu nói:
- Đúng vậy, chú cũng có nghe nói về cậu ta, là một cán bộ tốt, Đại hội Đảng sang năm có khả năng cậu ta sẽ tiến thêm bước nữa!
Trần Kinh giật mình, Bí thư Sa còn có thể tiến thêm bước nữa là sao?
Trần Kinh hít sâu một hơi, trong lòng thoáng chốc trở nên hoảng loạn.
Theo lý thuyết Sa Minh Đức có thể tiến thêm bước nữa hay không, khoảng cách này so với hắn thật sự hơi xa xôi, nhưng Cổ Minh Phàm nhắc đến chuyện này, trong lòng hắn hơi rối loạn…
Hắn nhấc trà lên cẩn thận thưởng thức, một lát sau, hắn có chút hiểu được nguyên nhân khiến lòng mình hỗn loạn rồi…
Bản thân mình phát triển ở Lĩnh Nam một năm nay, trong công việc đã bỏ ra quá nhiều tâm tư, thế nên hắn không còn tinh lực để quan tâm đến những mối quan hệ cũ ở Sở Giang trước kia.
Hắn bỗng nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm!
Ân tình ân tình, ân tình là thứ phải thường xuyên qua lại, gốc của mình ở Sở Giang, chuyện và người ở Sở Giang mình vĩnh viễn không nên xem nhẹ, nơi đó có thầy của mình, có bạn bè mình, còn có cả quá khứ của mình…
Gần như trong nháy mắt, hắn đã đưa ra một quyết định kinh người, hắn quyết định nhân dịp chuẩn bị cho hôn lễ sẽ quay về Sở Giang một chuyến.
Cho dù là đi vội vàng, cũng phải nhìn lại con sông Sở Giang kia, đối với mình mà nói ý nghĩa hoàn toàn không giống trước.
Nơi đó mới là ngôi nhà thực sự của mình…