Quan Sách
Chương 782 : Chạm mặt Giang Chú
Ngày đăng: 11:17 18/04/20
Giang Chú híp mắt nhìn người trẻ tuổi trước mặt.
Trần Kinh vóc người cao lớn, vận đồ âu phẳng phiu, sống lưng thẳng tắp, tóc tai chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, thần thái sáng láng.
Giang Chú cảm giác trong lòng rất phức tạp.
Theo như Giang Thiên Trác lần này trở về kể lại, chuyến đi Nhật Bản lần này gần như là cửu tử nhất sinh, y tận mắt nhìn thấy xã hội đen giết người tùy tiện như giết gà, lúc ấy y sợ tới mức đái trong quần.
Trên thực tế Giang Thiên Trác có thể lông tóc không tổn hao gì, đây đều là do đã có người chào hỏi trước, nếu không y tuyệt đối sẽ không được thấy lại ánh mặt trời.
Giang Chú trong lòng hiểu rõ người đã đánh tiếng kia chỉ có thể là anh bạn hơi có vẻ thần bí tên Trần Kinh kia.
Trên thực tế, Trần Kinh bây giờ vẫn rất thần bí trong mắt Giang Chú.
Trần Kinh ở Hải Sơn làm không ít chuyện, trong đó chuyện có liên lụy đến các mặt quan hệ cực kỳ rộng lớn, chỗ dựa mà Trần Kinh có được rốt cuộc là có sức nặng tới đâu, hiện đây là chủ đề đang được đưa ra bàn tán hàng đầu trong thể chế cán bộ ở Hải Sơn.
Giang Chú trước kia không quá để ý đến mấy chuyện này.
Rồng mạnh cũng không đè được rắn địa phương(Phép vua thua lệ làng-ND), Hải Sơn là của người Hải Sơn, Trần Kinh không cần quan tâm là từ đâu đến, tất phải dựa theo quy củ Hải Sơn mà làm.
Nhưng lúc này đây, Giang Chú rốt cục đã ý thức được, những gì Trần Kinh nắm trong tay không phải thứ y có thể nắm rõ mười mươi, lần này thằng con bảo bối ấu trĩ của y, nếu không phải có Trần Kinh thì hậu quả thiết tưởng không thể đo lường nổi.
Vợ chồng Giang Chú hôm nay rất khách khí, nhất là Tiêu Mai, cứ cảm ơn Trần Kinh suốt, còn khen ngợi Trần Kinh tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ tài cao.
Quãng thời gian trước vì chuyện của thằng con mà bà rất tiều tụy.
Hôm nay bà mới để tâm đến trang điểm một chút thì vẻ tiều tụy này đã hoàn toàn biến mất rồi, thay vào đó là khí khái tao nhã cao quý trước sau như một.
Nghề nghiệp của bà là giáo viên, nhiều năm sống theo khuôn nếp nhà giáo đã trui rèn cho khí chất của bà, tuy rằng tuổi đời không còn trẻ nhưng cách ăn nói rất có phong cách quý phái, làm chủ được bầu không khí.
Trần Kinh hôm nay rốt cục cũng thấy được gã Giang Thiên Trác phiền toái hay gây chuyện.
Tiểu tử này trông chừng hơn hai mươi tuổi, tóc nhuộm phớt, dựng thẳng về phía trước làm cho người ta có cảm giác rất hỗn độn.
Mặt khác, có một bộ phận lãnh đạo có cảm nhận rất sâu về những vấn đề đang tồn tại trong quá trình phát triển của chúng ta, tỷ như vì phát triển ở tốc độ cao mà tạo thành sự hỗn loạn về mặt an ninh xã hội, thị trường cũng như hủy hoại môi trường. Thậm chí có nhiều chỗ vì mải thu hút đầu tư mà sự phá hoại đối với tài nguyên sinh thái nhân văn cũng là nhìn thấy mà ghê người.
Phát triển nhanh cũng đưa tới nhiều vấn đề xã hội, trước mắt đã trở thành một vấn đề lớn của Lĩnh Nam...
Trần Kinh tích cực diễn thuyết một tràng, đây đều là những gì hắn thu hoạch được khi xâm nhập nghiên cứu vào cái được gọi là phái bảo thủ.
Cũng không phải toàn bộ phái bảo thủ đều chủ trương dậm chân tại chỗ, làm chủ nghĩa bảo hộ địa phương hay cục bộ vùng miền. Điểm này Trần Kinh hiện tại đã nhận thức rõ ràng được phần nào.
Đại bộ phận những kẻ bảo thủ đều có quy tắc chung, suy xét theo lẽ thường, về toàn bộ các mặt phát triển lợi và hại, những người này có thể nói chỉ có thể nói là chính kiến bất đồng, không tồn tại vấn đề gì khác.
Mà nhóm người này, trước mắt một quần thể rất lớn, Trần Kinh trước kia chưa nghiên cứu về quần thể này, giờ hắn mới chính thức hiểu được giá trị của quần thể này.
Giang Chú nghe rất cẩn thận, không nói gì mà chỉ cầm chén trà khẽ nhấp, qua một lúc lâu mới lên tiếng:
- Cậu Trần, cậu đã cố gắng hơn rất nhiều so với những gì tôi tưởng tượng, cũng làm cho người khác yên tâm nhiều lắm. Có thành tích, cũng không kiêu ngạo, có thể bình ổn tinh thần tìm ra vấn đề của mình, có thể đi sâu tìm hiểu về Hải Sơn ta, điểm này rất đáng quý, rất nhiều người đều không làm nổi chuyện đó!
Trần Kinh bèn đáp:
- Bí thư Giang, về sau tôi có rất nhiều chuyện cần sự giúp đỡ của anh, rất nhiều việc còn ần anh ủng hộ. Nói thật tâm, Trần Kinh tôi đến Hải Sơn, đơn thương độc mã triển khai công việc thật sự là không dễ dàng. Có đôi khi, tôi muốn làm quyết đoán mà lại thành hơi có phần võ đoán, phương pháp làm việc còn khá là cứng nhắc, những điểm này quả còn rất nhiều điều đáng phải bàn.
Năm ngoái khi tôi còn ở Lĩnh Nam xây dựng đội ngũ cán bộ, do quá cường điệu việc đoàn kết, lại không để ý đến đội ngũ cán bộ cơ sở, xem nhẹ việc xây dựng đội ngũ cán bộ tầm vĩ mô, cuối cùng đã đưa đến vấn đề không nhỏ. Đây là bài học xương máu đối với Lân Giác chúng ta!
Trần Kinh dừng một chút, đoạn tiếp:
- Sở Giang ta có câu cách ngôn, ý là không nghe lời người già thì cái thiệt ở ngay trước mắt. Giờ chúng ta phải cố gắng đi một ngày đàng học một sàng khôn. Chúng ta đang kêu gọi phát triển, phát triển mạnh về kinh tế, đồng thời nhất định không thể buông lỏng kiến thiết các mặt xã hội.
Phát triển phải tiến hành một cách toàn diện, nếu không cứ chăm chăm lo phát triển mỗi kinh tế thì cuối cùng sẽ tạo thành hệ quả tiêu cực rất lớn.
Giang Chú khẽ mỉm cười, tay gõ mặt bàn, mắt nhìn chằm chằm vào Trần Kinh, đoạn nói:
- Cậu Trần này, làm Bí thư Quận ủy ở Lân Giác, nhân tài như cậu quả là không được trọng dụng rồi! Nếu Hải Sơn ta mà do cậu lãnh đạo thì chỉ mấy năm thôi chắc chắn sẽ đi lên một cách đáng kinh ngạc cho xem!
----------oOo----------