Quan Sách
Chương 792 : Trần Kinh tranh luận với quần anh Tô Bắc (Hạ)
Ngày đăng: 11:17 18/04/20
Cuộc trao đổi vẫn đang tiếp tục, hội trường ngày càng sôi nổi, bầu không khí thảo luận và tranh luận ngày càng náo nhiệt.
Vốn dĩ Trần Kinh với thân phận của một Bí thư Quận ủy, rất nhiều lãnh đạo Tô Bắc không hề để ý đến hắn, dường như bọn họ còn có chút thất vọng.
Đa số bọn họ đều là những người từng đảm nhiệm vị trí như vậy ở quận huyện, ở vị trí đấy hoàn cảnh làm việc và tầm nhìn có chút eo hẹp, cho dù để Trần Kinh nói đến công tác cơ sở, có thể Trần Kinh hiểu rõ công tác cơ sở này, nhưng có một số vấn đề mà một số người ngồi đây đều không rõ.
Nhưng cục diện này vừa mở ra, tất cả mọi người đều ý thức được, có thể tham gia bổi hội nghị ngày hôm nay đương nhiên sẽ không có những người tầm thường.
Trần Kinh đối đáp trôi chảy tất cả các vấn đề đặt ra, phản ứng rất nhanh nhẹn, tư duy độc đáo. Nhìn vấn đề rất có chiều sâu, dù ngồi đây có rất nhiều lãnh đạo các cấp, nhưng tất cả đều rất ngạc nhiên.
Trần Kinh không chỉ rất thấu hiểu tình hình Lĩnh Nam mà đối với Tô Bắc cũng hiểu rất rõ.
Hắn biết Tô Bắc là một điểm sáng, những điểm mạnh và điểm yếu của Tô Bắc hắn cũng biết, bất kể là vấn đề lý luận hay vấn đề thực tế, bất kể là ai trong phòng này cũng không thể nào làm khó được hắn.
Dương Trường Kiếm có nhắc đến vấn đề của phe bảo thủ.
Trần Kinh giải đáp là nếu như đem Lĩnh Nam so sánh như một đoàn tàu đang tiến vào đương cao tốc, vậy thì phe đổi mới chính là động lực để đoàn tàu tiến vào đường cao tốc, mà cái gọi là phe bảo thủ chính là chiếc phanh của đoàn tàu đó.
Một đoàn tàu không có phanh, vậy đây là một đoàn tàu rất nguy hiểm.
Công ty Toyota một công ty chế tạo ô tô, bất kỳ chiếc xe nào mà phanh xe không đạt tiêu chuẩn vẫn còn tiềm ẩn rủi ro thì đều bị thu hồi lại. Đoàn tàu Lĩnh Nam tiến vào đường cao tốc, nếu như không có trang bị những chiếc phanh có lực thì sao có thể thành được.
Hơn nữa Trần Kinh chuyển hướng nhắm thẳng vào hiện tượng gần đây ở Tô Bắc xuất hiện sự thay đổi hỗn loạn của một số vật giá, tài chính hỗn loạn và các vấn đề tương tự khác. Hắn rõ ràng muốn đưa ra những vấn đề tồn tại của Tô Bắc, chính vì vậy đoàn tàu cao tốc Tô Bắc cần lắp thêm chiếc phanh. Có một số bước đi của một số công việc có thể đã quá lớn, quá cường độ một việc tích cực, mà không nhận ra những vấn đề này có thể mang đến nguy hại.
Hơn nữa Trần Kinh còn đưa ra một số dẫn chứng để chứng minh vấn đề này. Hắn nói tất cả sự việc đều có hai mặt của nó. Có chủ nghĩa duy vật, sẽ có chủ nghĩa duy tâm. Duy vật và duy tâm không thể độc lập tồn tại, hai vấn đề này mâu thuẫn lẫn nhau, nhưng đồng thời cũng thúc đẩy lẫn nhau. Mà Lĩnh Nam vì có phe bảo thủ lớn mạnh tồn tại, như vậy khiến cho tiếng vang của phe cải cách ngày càng cao.
Mà ở Lĩnh Nam cải cách bất kỳ chính sách nào, đều cẩn thận hơn các địa phương khác. Đều tỉ mỉ, nghiêm túc, điều này đếu là do phương pháp cách thức cải cách của Lĩnh Nam đều có rất nhiều sáng tạo trong cả nước, không có phe bảo thủ xúc tiến, làm sao có thể có nhiều đổi mới như vậy được.
Đối với đáp án của vấn đề này, Trần Kinh đã cực kỳ sắc bén, tuy là hắn ngẫu hứng phát ngôn, nhưng mỗi câu nói của hắn đều trôi chảy, chặt chẽ, làm cho người ta không thể không phục những lời hắn nói, nhất là Dương Trường Kiếm, không nói được câu nào.
Truyền thông không chỉ để ca tụng công đức, mà còn có tác dụng để giám sát. Về điểm này Lĩnh Nam còn kém hơn Tô Bắc rất nhiều, cho dù nhật báo phía nam là Đảng báo, nhưng những bài báo có sai sót cũng thường xuất hiện, đâu có như nhật báo Giang Ninh, trên văn tất cả đều là quang minh chính đại, tỏa sáng như ánh mặt trời.
Vương Bình vừa nghe thấy thanh âm to như vậy của Đường Ngọc, sợ đến mức tay liền để lên môi ho nhỏ một tiếng “xuỵt”.
Đường Ngọc mặt mày nhăn nhó, Vương Bình trơ mặt ra nói:
- Phóng viên Đường, vị Bí thư Trần này cô có quen hay không? Có thể giới thiệu cho tôi một chút được không.
Lông mày của Đường Ngọc cau lại, chính là muốn cự tuyệt, cô nhanh trí lắc lắc đầu nói:
- Không quen, tôi hôm nay cũng là lần đầu gặp anh ta.
Vương Bình tỏ ra không tin, mở to hai mắt nói :
- Sao có thể như vậy? Bì thư Trần một thanh niên tài năng như vậy, ở Lĩnh Nam người như vậy cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cô lại là phóng viên số một của nhật báo phương Nam, làm sao có thể ngay anh ta cũng không biết? Cô cũng đừng quá nhỏ mọn, nên chia sẻ một chút thông tin đi.
Đường Ngọc cười cười, buông tay nói:
- Hắn rất nổi tiếng sao? Cũng bình thường thôi. Trong mảng xã hội tôi phụ trách đưa tin về những cán bộ trẻ tuổi, nhưng với hắn ta tôi thật sự chưa đến tìm hiểu qua, ở Lĩnh Nam những cán bộ trẻ nổi tiếng hơn hắn rất nhiều, tôi thật sự không quen biết hắn.
Vương Bình có chút bán tín bán nghi nhìn Đường Ngọc, ngơ ngác một lúc rồi nói:
- Phóng viên Đường, ý của cô là muốn nói trong cán bộ ở Lĩnh Nam tùy tiện chọn một người ra thì đều có trình độ như vậy? Cô không phải là đang khoác lác đấy chứ?
Trong lòng Đường Ngọc rất đắc chí, rốt cuộc cô cũng có cơ hội tổn hại Trần Kinh một lần. Điều này làm cô cảm thấy rất hả hê.
Khóe miệng cô càng cong lên, liếc Vương Bình một cái, bày ra một bộ dạng kỳ quái, hung hăng không hề lưu tình nhìn Vương Bình một phen.
Đúng là chưa gặp qua người nào trong giới, một Trần Kinh khiến cho tiểu tử này kích động như vậy rồi. Vậy còn có….
Đường Ngọc nghĩ không ra còn có ai, nhưng lúc này mặt của Vương Bình lại đỏ, trong lòng cũng thấy buồn bực, hắn là muốn so sánh Lĩnh Nam với Tô Bắc hay là tình hình bên trong của Lĩnh Nam?