Quan Sách

Chương 791 : Trần Kinh tranh luận với quần anh Tô Bắc (Thượng)

Ngày đăng: 11:17 18/04/20


Nhận được điện thoại của Tả Soái, trong lòng Trần Kinh có chút kích động.



Rốt cục cũng có thể gặp được BBí thư Sa, chớp mắt đã hơn hai năm chưa gặp ông rồi.



Thực ra quan hệ giữa Trần Kinh và SaSa Minh Đức trước kia ở Sở Giang cũng không được coi là quá gần, dù sao lúc đó khoảng cách giữa hai người quá xa.



Bản thân chẳng qua cũng chỉ là sở trưởng của một tổ chức nhỏ ở phía dưới Sở Giang. Có thể quen biết với Sa Minh Đức chuyện này cùng đã khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, chứ đừng nói là có quan hệ tốt.



Ở điểm này Trần Kinh còn phải có chút cảm ơn Uông Minh Phong.



Trần Kinh vẫn cho rằng hắn gặp được Sa Minh Đức đều là nhờ vào công lao của Uông Minh Phong, đương nhiên cũng nên cảm ơn Ngũ Đại Minh.



Trần Kinh từng là thư ký của Ngũ Đại Minh, mà Ngũ Đại Minh là người thân cận nhất với Bí thư Sa, về điểm này có chút vòng vo, nhưng bất kể là Sa Minh Đức hay Ngũ Đại Minh thì cách hai người cư xử và nhìn nhận với người có tài đều là như nhau.



Mặc dù Trần Kinh so với các cán bộ khác cũng không có sở trưởng gì, trừ việc biết viết văn chương ra, hắn không có quan hệ, không có hậu thuẫn, càng không có lai lịch và tiềm lực kinh tế. Dưới tình hình như vậy, có thể được đề bạt đặc biệt, người này đối với Trần Kinh là có quan hệ rất tốt.



Hiện tại Sa Minh Đức đối với Trần Kinh rất thân thiết, trong ý thức của hắn bây giờ Bí thư Sa là trưởng lão của mình, Sa Minh Đức là người duy nhất hắn cảm thấy tôn trọng.



Tả Soái đứng ở cửa khách sạn Lưu Niên chờ Trần Kinh, xe của Trần Kinh vừa đến, khuôn mặt liền tươi cười đi tới đón tiếp.



Trần Kinh bắt tay anh ta nói:

- Chủ nhiệm Tả, anh quá khách sáo rồi! Tôi làm sao dám nhận.



Tả Soái cười nói

- Nhận được, hôm nay nhất định là nhận được. Cậu căn giờ rất chuẩn, tôi cứ nghĩ cậu sẽ đến không kịp, lòng bàn tay tôi cũng đang đổ mồ hôi lạnh rồi.



Trần Kinh cười nói:

- Sao có thể như vậy được chứ? Đến bái kiếnBBí thư Sa mà cũng không đúng giờ, thế thì còn ra thể thống gì nữa, vậy thì gan của tôi cũng quá to rồi.



Tả Soái cười như không cười nhìn Trần Kinh, dẫn hắn vào trong khách sạn, tìm một chỗ nghỉ ngơi để cho hắn ngồi xuống, rồi nói:



- Là như thế này, Trần Ký bây giờ đang có khách, vậy nên khoảng hai tiếng nữa mới có thể ra gặp cậu.
Nếu như không lấy ra bản lĩnh thực sự, bọn họ làm sao có thể xem trọng một Bí thư Quận ủy?



Bất kể thế nào, bản thân đang đứng trên địa bàn Lĩnh Nam, cho dù đối phương có là lãnh đạo tỉnh ủy thì bản thân cũng là chủ nhà.



Người xưa có câu, khách tùy chủ, Trần Kinh cũng không thể vừa lên đã sợ rồi, như vậy không phải là làm mất mặt lãnh đạo Lĩnh Nam sao. Trần Kinh làm trong thể chế đã nhiều năm như vậy, những chuyện mất mặt như vậy hắn tuyệt đối không làm.



Lời mở đầu nói xong, buổi tọa đàm chính thức bắt đầu.



Quả nhiên không ngoài dự liệu của Trấn Kinh, vừa mới bắt đầu mọi người liền đề cập đến vấn đề rất nhạy cảm.



Người phát biểu đầu tiên là Dương Trường Kiêm ở phòng nghiên cứu chính sách Tô Bắc, hắn là Phó giám đốc sở, nhưng hắn được gọi là văn đản của tỉnh ủy Tô Bắc, lý luận hết sức vững chắc, trình độ văn chương được xếp vào bậc nhất. Có thể được sự đề bạt của Sa Minh Đức đảm nhiệm chức chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách tỉnh ủy thì không phải là kẻ tầm thường.



Dương Trường Kiêm đầu tiên đề cập đến vấn đề bảo vệ khu vực Lĩnh Nam và thế lực bảo thủ ở Lĩnh Nam.



Ông ta muốn trưng cầu ý kiến về cách giải quyết và phương pháp giải quyết vấn đề này. Nhất là ở cơ sở khi gặp phải vấn đề như vậy thì thông thường sẽ giải quyết như thế nào?



Trần Kinh vừa nghe xong câu nói này liền cười thầm trong lòng.



Dương Trường Kiếm đây đâu phải là đang xin chỉ bảo? Rõ ràng đây là chỉ ra điểm yếu của Lĩnh Nam, đây là đem sự việc của phe bảo thủ để làm cho mình lúng túng.



Trần Kinh mỉm cười nói:

- Chủ nhiệm Dương, vấn đề phe bảo thủ rất nhạy cảm, coi như là anh đã làm khó cho tôi, nói thực ra, tôi từng là một cán bộ ngoại địa đến Lĩnh Nam, tôi cũng đã từng rất tuyệt vọng với vấn đề đó.



- Nhưng hiện tại tôi nhìn lại thấy vấn đề này so với trước kia không hề giống nhau.



- Tôi hôm nay nói một câu sẽ khiến cho mọi người kinh ngạc, Lĩnh Nam có được như ngày hôm nay, có thể nói là phái bảo thủ ghi công đầu. Thậm chí tôi có thể nói, không có cái gọi là phái bảo thủ ở Lĩnh Nam thì sẽ không có Lĩnh Nam của chúng ta hôm nay, một khu vực kinh tế ưu tú nhất toàn quốc.



- Lời tôi nói là hợp tình hợp lý, không phải là tôi ủng hộ cho phe bảo thủ, ba từ của cuộc giao lưu ngày hôm nay không phải từ đầu tiên là “sự thật” sao, hôm nay câu này của tôi chính là một từ “chân”.



Lời của Trần Kinh quả là không ngừng làm người ta kinh ngạc, câu này vừa nói ra, toàn hội trường xao động, rõ ràng mấy câu của Trần Kinh có chút ngoài tưởng tượng của mọi người, đây là lấy lòng mọi người hay sao?