Quan Sách

Chương 806 : Phương lão tướng quân

Ngày đăng: 11:17 18/04/20


Trong bảy quân khu lớn nhất của Trung Quốc, quân khu Việt Châu chiếm một vị trí trong số đó.



Giá trị chủ yếu của Quân khu Việt Châu là bảo đảm an toàn cho vùng biển phía nam Trung Quốc. Bảo vệ cửa biển phía nam Trung Quốc, quân khu bố trí hai quân đoàn chủ lực hai bên Trung Quốc, còn bao gồm một chuyên gia quân sự quân khu duyên hải, một chuyên gia võ thuật, tổng lực lượng quân binh lên tới trên hai mươi vạn người.



Trong bảng xếp hạng bảy quân khu lớn, vị trí của quân khu Việt Châu không cao, nhưng lực lượng đóng giữ của quân khu hầu như đều là đội hình tinh nhuệ nhất cả nước.



Mà trong số bảy quân khu lớn, quân khu Việt Châu từng tham chiến sau khi Trung Quốc thành lập, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến quân khu Việt Châu có thể đứng trong số bảy quân khu lớn.



Sĩ quan cao cấp họ Phương tới Việt Châu an dưỡng.



Điều này đã gây nên chấn động lớn cho cả hai mặt trận quân đội và chính trị.



Khi máy bay của vị sĩ quan già hạ cánh, ủy viên chính trị họ Tiêu của quân khu Việt Châu đã đích thân tới đón tiếp. Mà về phía chính phủ, chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam Chu Tử Binh cũng đích thân tới sân bay.



Quân đội và chính phủ đều đã chọn được nơi để vị sĩ quan già họ Phương an dưỡng.



Cuối cùng vị sĩ quan già quyết định về biệt thự Hồng Diệp (Lá Đỏ). Các cán bộ cao cấp của quân khu Việt Châu tươi cười rạng rỡ, ủy viên chính trị họ Tiêu lập tức về báo tổ chức buổi tiệc mừng khách, cũng để chúc mừng “thắng lợi” lần này.



Biệt thự Hồng Diệp (Lá Đỏ) là một tòa biệt thự cũ của quân khu, trước đây từng là nơi ở của vị tổng tư lệnh nhiệm kì đầu tiên của Trung Quốc – thượng tướng Từ Hổ Bôn.



Về sau, thượng tướng Hồ qua đời, quân khu đã cải tạo lại biệt thự, chuyên dùng để tiếp đãi vị sĩ quan già họ Phương. Bệnh viện quân khu Việt Châu và Viện dưỡng lão cán bộ cao cấp của quân khu Việt Châu đều được xây dựng xung quanh biệt thự Hồng Diệp (Lá Đỏ), vì vậy một số vị lão tướng cũng rất thích sống tại biệt thự Hồng Diệp (Lá Đỏ).



Đương nhiên, lão tướng Phương chọn biệt thự Hồng Diệp (Lá Đỏ) cũng khiến mọi người thấy bất ngờ.



Bởi vì biệt thự Vân Sơn mà chính phủ tỉnh Lĩnh Nam chọn cho ông cũng có lịch sử vang dội.



Cả đời lão tướng Nhung Mã, tin phục nhất chính là một người trong số những người thành lập Nhà nước Cộng hòa – Bí thư Bưu Bính.



Ông Mã và lão sĩ quan Phương có quan hệ cấp trên cấp dưới hơn hai mươi năm.



Sau khi kiến quốc, ông Mã trở thành cán bộ chính trị, không được trao tặng quân hàm, ông trước sau đảm nhận các vị trí lãnh đạo quan trọng như Phó thủ tướng Quốc vụ viện và Phó chủ tịch nước.



Mà ông sau khi cách mạng văn hóa bùng nổ, bởi có liên quan nên bị điều đến Việt Châu.



Lúc đó ông sống tại biệt thự Vân Sơn.



Về sau cách mạng văn hóa kết thúc, Trung Quốc bắt đầu bình định trở lại, trung ương đã yêu cầu ông tái nhậm chức.


Ông lại chuyển lời nói với Trần Kinh:

- Tiểu Kinh, nghe nói con ở Lĩnh Nam công tác rất tốt, làm tốt lắm, ta rất vui! Khôg hề dựa vào bất kì mối quan hệ nào, chỉ dựa vào sức mình tiến lên, cũng có thể đi một đoạn đường, sự thực đã chứng minh hoàn toàn có thể vượt qua được!



- Trước đây chúng ta từ xã hội cũ đi lên, từ cũ đến mới, phá bỏ cái cũ xây dựng cái mới, năm đó điều kiện làm gì được như bây giờ? Càng không thể nói đến dựa dẫm vào ai!



Trần Kinh đáp:

- Ông à, công tác của con vẫn chưa đủ tốt, nhất là ở mặt tạo dựng một số mối quan hệ. Con với một số đồng chí trong khu vực có quan hệ khá căng thẳng…



Ông cụ đưa tay lên khoát khoát, rồi cười đáp:



- Chuyện này ta cũng không giúp được con. Ta còn không bằng con ấy chứ. Năm đó khi quân đoàn tới điểm tập hợp dân tộc thiểu số, trung ương muốn ta giảng về chính sách, không được để chia rẽ đoàn kết dân tộc. Lúc đó, ta quả thực đã bị đám người đó bắn lén cho phát sợ. Chính sách cái con mẹ nhà hắn, súng máy của ta chính là chính sách.



Sau đó ta bị dính vào chuyện này tới tận cuối cùng. Về sau những việc liên quan tới chính sách như thế này, ta đều trốn xa.



Ông tặc lưỡi, rồi nói tiếp:

- Ta sẽ giương cao súng trong trận chiến, dẫn quân giao chiến, tất cả những trò tiêu khiển khác đều không biết. Bây giờ không phải đánh nhau nữa, ta đã để không mấy chục năm rồi, đã trở thành một lão già quá quắt rồi, ha ha!



Nói đến phần sau, ông chợt cười vui vẻ, dường như là tự giễu, nhưng lại cười đến hào khí ngất trời.



Trần Kinh cũng bất giác cười theo.



Hắn chợt cảm thấy lần gặp mặt hôm nay ấm áp như vậy, bản sắc anh hùng của ông cụ, lời nói thẳng thắng dứt khoát, nói về những chuyện của năm đó, êm ái như kể lại câu chuyện xưa cũ, khiến người ta cảm thấy vô cùng thân thuộc.



- Con người có nhược điểm, khuyết điểm cũng không sao, cái chính là phải có điểm tốt!

Ông cụ lại nói, ông nhìn về phía Trần Kinh, hai tròng mắt sâu không thấy đáy.

- Cháu vừa có nhược điểm vừa có ưu điểm, có thể bỏ qua sự trợ giúp của người khác, tự mình phát triển mới chính là ưu điểm.



- Có một số tranh luận, thậm chí còn có một số tin đồn và vu khống, đều phải cho qua! Làm việc lấy đâu ra nhiều kiêng kị tới vậy, cấm kị cái này cấm kị cái kia, chuyện gì cũng làm không ra sao cả, lại không thể rút lui, đây chính là năng lực của kẻ bình thường.



Vương Như Ca của vương triều nhà họ Tương là một kẻ bình thường, con bê này, tài cán nỗi gì ở trường sĩ quan Hoàng Phố.



Ông ta đẫn đầu đội quân trung ương, ta chỉ là một sĩ quan độc lập. Bị ta đánh cho chạy thục mạng, cũng giống như đuổi một đám heo. Vì là một đàn heo, ta lãnh đạo cả mấy vạn cái đầu heo, cũng không cảm thấy sợ…



(còn nữa)



DG: Du Lạc Tiểu ^^