Quan Sách

Chương 807 : Ra tay trước!

Ngày đăng: 11:17 18/04/20


Mặt trời xuống núi, lá đỏ như tranh.



Trần Kinh đẩy chiếc xe lăn tản bộ dưới bóng cây trên con đường nhỏ trong khuôn viên biệt thự, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, bóng hắn và ông Phương đang ngồi trên chiếc xe lăn đổ dài trên mặt đất.



Đôi chân của lão tướng họ Phương sớm đã không còn linh hoạt, vì vậy bây giờ muốn ra ngoài tản bộ đều phải dùng tới xe lăn.



Chiều nay, ông và Trần Kinh đã cùng chuyện trò rất vui vẻ, cứ như vậy hai người trò chuyện hết cả một buổi chiều.



Trần Kinh và lão tướng họ Phương cùng ăn tối, sau đó ra ngoài tản bộ.



Ráng chiều tuyệt đẹp, chỉ là sắp hoàng hôn, Trần Kinh và lão tướng họ Phương một già một trẻ đi trong sân biệt thự, không ai nói lời nào, chỉ lẳng lặng đi về phía trước như vậy, trong lòng cả hai người đều vô cùng bình yên.



Buổi chiều, lão tướng họ Phương kể cho Trần Kinh nghe câu chuyện về Vương Như Ca.



Vương Như Ca là sĩ quan cao cấp của khởi nghĩa Quốc Dân Đảng, năm đó trên chiến trường Thẩm Dương – Liêu Ninh, ông ta từng giao chiến với lão tướng họ Phương



Năm đó, quân đoàn của ông ta đối đầu với sư đoàn của lão tướng họ Phương, bị lão tướng quân dùng chiến thuật tập kết bất ngờ phá tan phòng tuyến, đánh cho tơi bời, cuối cùng phải tháo chạy.



May mắn thế nào, sau này khi giải phóng quân quét ngang phía nam Trung Quốc, Vương Như Ca thấy tình thế đã không thể cứu vãn, đã quy hàng khởi nghĩa.



Là một tướng lĩnh của cuộc khởi nghĩa, Vương Như Ca nhận được khá nhiều ưu đãi, hơn nữa ông ta lại từng học trường quân đội, vì vậy về sau đảm nhiệm vị trí giáo sư chiến thuật học của trường đại học An Ninh.



Trong một buổi diễn văn về học thuật, Vương Như Ca có nhắc tới chiến trường Thẩm Dương –Liêu Ninh năm ấy, ông ta bày tỏ trận chiến năm ấy Quốc Dân Đảng thua trên toàn cục bài binh bố trận, thua trên mặt phân nhánh chiến đấu.



Không cần phải thông qua bất kì con đường nào, bài diễn thuyết này của ông ta cũng tới được tai của lão tướng họ Phương.



Lão tướng họ Phương lập tức cho thư ký trong quân đoàn phản kích trên báo, rằng trận chiến Thẩm Dương Liêu Ninh năm đó, vốn dĩ họ thua chính là ở người chỉ huy.



Người chỉ huy không quyết đoán, lo ngại về cuộc chiến, không dám mạnh tay tiến công mới là căn nguyên của sự thất bại.



Phản kích này của lão tướng họ Phương đánh thẳng vào bản thân Vương Như Ca, dẫn đến chấn động vô cùng lớn trong nước.



Năm đó Quân ủy trung ương đang nhấn mạnh phải đoàn kết nội, phải tôn trọng những tướng lĩnh quy hàng khởi nghĩa của Quốc Dân Đảng, nhưng phát biểu ấy của lão tướng họ Phương đã đi ngược lại khẩu hiệu này.




Cân nhắc kĩ càng, Trần Cường cuối cùng không dám hành sự theo suy nghĩ, chỉ đành quay trở lại Nam Hong Kong.



Sau đó mấy hôm, đoàn lãnh đạo chủ chốt của thành ủy Nam Hong Kong và Chính quyền thành phố đã tiến hành thị sát quận Lân Loan. Trong quá trình thị sát, ngữ khi của bí thư Diêu Quân Huy vô cùng cứng rắn, yêu cầu Đồ Nhất Sơ phải sải cánh hành động, hai thành phố mỗi thành phố trở thành một khu thí điểm.



Hai khu vực thí điểm cần phải đuổi theo nhau, thi đua tiến về phía trước.



Việc hợp tác không thể một bên nhiệt huyết một bên lãnh đạm. Lân Giác hiện nay có thể dựa vào việc hợp tác để mở rộng phát triển, không ngừng theo đuổi những cái tốt.



Nếu như Đồ Nhất Sơ vẫn giữ tiến độ ỉu xìu này, cuối năm nay, Lân Giác chắc chắn sẽ trở thành khu vực nổi bật duy nhất.



Đồ Nhất Sơ cũng bị hành động bất ngờ của Trần Kinh làm cho kinh hoảng.



Nhiều lần ông ta đã trao đổi qua điện thoại với Trần Kinh, trách cứ Trần Kinh phát triển hạng mục đi ngược lại thỏa thuận hợp tác giữa hai người, bỗng nhiên lại bỏ lại ông ta mà tự mình phát triển đi lên, khiến ông ta rơi vào vòng áp lực nặng nề.



Đối diện với những lời than phiền này của Đồ Nhất Sơ, Trần Kinh chỉ cười lớn đáp:

- Bí thư Đồ, tôi là người nóng vội, nưhnxg chuyện đã định quyết không thể đợi dù chỉ một khắc.



Lần trước tới gặp anh tôi đã bàn về rất nhiều phương án các hạng mục, những hạng mục mà anh đưa ra chúng ta vẫn hợpp tác như trước đây.



Nhưng hiện nay có rất nhiều hạng mục tôi đã tiến hành mà anh không có ý kiến gì, vì anh không có ý kiến gì, nên tôi phải tự mình làm thôi.



Hắn ngừng lại một lúc, làm ra vẻ thâm trầm rồi nói:

- Tôi nói này Bí thư Đồ, chúng ta làm về kinh tế, chính là phải chạy đua với thời gian. Phong cách làm việc của tôi là phải có điều kiện, không có điều kiện, tôi phải tự tạo ra điều kiện cho mình! Hiện tại hạng mục hợp tác của chúng ta cũng bắt đầu rồi.



Chúng ta cùng nhau nghĩ cách thúc đẩy các hạng mục này, chỉ cần chúng ta có thể hỗ trợ cho nhau, như vậy hoàn toàn có thể hợp tác với nhau.



Tôi nói thật với anh, Lân Giác chúng tôi chỉ vừa mới bước những bước đầu tiên, sau này vẫn còn rất nhiều bước cần phải đi, chúng tôi rất cần sự đồng hành của người anh em Lân Loan các anh!



(còn nữa)



DG: Du Lạc Tiểu ^^