Quan Sách
Chương 836 : Xem như món quà!
Ngày đăng: 11:18 18/04/20
Quả nhiên, Nam Hong Kong và Hải Sơn cùng tranh giành Trần Kinh cũng chỉ là ngoài mặt hình thức mà thôi.
Quan trọng vẫn là hai thành phố vẫn luôn ngầm ganh đua với nhau!
Nói theo cách của Bí thư Miêu, Nam Hong Kong và Hải Sơn đều là hai thành phố phức tạp.
Một là đặc khu, nhưng phát triển của đặc khu so với một số thành phố không được hưởng đãi ngộ của đặc khu còn kém hơn. Mà Hải Sơn đất rộng, nằm tại vị trí dồi dào tài nguyên và thuận lợi địa lý nhất Lĩnh Nam, nhưng về mặt phát triển lại gặp nhiều trắc trở, theo không kịp tiến độ của khu tam giác Lĩnh Nam.
Hai kẻ chậm tiến tranh nhau cao thấp thực khiến người ta không biết nên khóc hau nên cười.
Nhưng hai bên đều luôn không cảm thấy mệt.
Thành phố này phát triển thế nào, bảng xếp hạng toàn tỉnh như thế nào cũng không quan tâm, chỉ cần có thể vượt mặt đối phương ở một phương diện nào đó, cũng đã cảm thấy bản thân là người chiến thắng.
Hai năm gần đây, hai thành phố phải đối mặt với áp lực rất lớn do tỉnh mang lại.
Họ không thể không nghĩ tới việc hợp tác.
Dưới tình hình ấy, may thay Trần Kinh lại xuất hiện, ở vị trí của một cán bộ điều động từ tỉnh ngoài tới, Trần Kinh đã làm nên thành tích vang dội tại Hải Sơn.
Về mặt hợp tác của hai thành phố, Trần Kinh cũng chính là người khởi xướng và thực thi. Hải Sơn hy vọng, Trần Kinh có thể tiếp tục mở rộng con đường hợp tác này, đưa hai thành phố hợp tác vào con đường ngày càng rộng lớn.
Và Nam Hong Kong cũng có ý muốn như vậy.
Trần Kinh có tài, lại quen thuộc với Hải Sơn, quan hệ rộng, có nền tảng tại Hải Sơn.
Nếu như Trần Kinh có thể công tác tại Nam Hong Kong, chỉ chuyên phụ trách mảng công tác này, Nam Hong Kong phải chăng sẽ thu được nhiều lợi hơn nữa trong lĩnh vực hợp tác?
Cả hai bên đều có suy nghĩ này, cho nên, lãnh đạo hai thành phố đều hết sức quan tâm tới vấn đề hướng đi cuối cùng của Trần Kinh.
Trụ sở ủy ban thường vụ tỉnh ủy Lĩnh Nam rực rỡ đèn đuốc mừng lễ thăng chức phó bí thư Hạ Quân.
Trong phòng khách, Hạ Quân ngồi trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc, không nói lời nào.
Cạnh chiếc sô pha mà ông ta ngồi, là Bí thư Lý Thanh Hương – chủ tịch thành phố Hải Sơn đang ngồi rất ngay ngắn.
Khóe miệng Lý Thanh Hương khẽ lộ ra một tia cười lạnh, ánh mắt nhìn thẳng không thèm lướt qua Hạ Quân.
Miêu Cường chủ trì hội nghị, ông ta ngắt cuộc tranh luận của hai người lại, nói:
- Hội nghị hôm nay quả thực có chút khó khăn! Người tên Trần Kinh này có tài đức gì, mà lại được hai vị Bí thư coi trọng như vậy, không tranh về bên mình không được như vậy?
Ông ta ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Nếu như anh ta thực sự có tài, vậy phải chăng tôi không nên để anh ta ở lại chỗ hai vị, dứt khoát đề bạt anh ta về công tác tại tỉnh ủy có phải càng thích hợp hơn không?
Miêu Cường vừa nói vậy, cả hội trường bỗng lặng như tờ.
Cứ vậy mất một lúc, Phí bí thư Hạ Quân lên tiếng:
- Bí thư, tranh luận về vấn đề Trần Kinh đã kéo dài khá lâu rồi, tôi thấy hai thành phố đang mượn cớ giành người để đọ khí thế, điều này thật đáng ngại. Các đồng chí, chúng ta hiện nay đang đề xướng hai thành phố cùng hợp tác.
Vậy tại sao lãnh đạo hai thành phố lại không thể dùng thái độ bình tĩnh ngồi lại cùng nhau?
Hai phía đều xù lông nhím, đụng mặt liền công kích nhau, đây là không khí thế nào vậy?
Lý Thanh Hương phát biểu:
- Các vị lãnh đạo, Trần Kinh là một cán bộ rất giỏi trong lĩnh vực hợp tác, vấn đề hợp tác hai khu vực chúng tôi do cậu ấy khởi xướng, trước mắt Lân Giác chính là thí điểm, nếu như cậu ấy ở lại Hải Sơn, chắc chắn sẽ rất có lợi đối với việc hợp tác!
Hạ Quân cau mày không nói thêm gì nữa, Diêu Quân Huy không chấp nhận lùi bước, đang muốn lên tiếng, Miêu Cường đã khoát tay:
- Được rồi, được rồi! Tôi nghe rõ cả rồi! Ý của các vị chính là Trần Kinh là người có thực tài đúng chứ! Người có thực tài nơi nào cần nhất? Tôi thấy chính phủ ta là cần nhất!
Ánh mắt ông quét bốn xung quanh, nhìn về phía chủ tịch tỉnh Chu Tử Binh, rồi nói:
- Ngài Chu, tặng món quà này cho ngài đi! Cậu Trần Kinh này giao cho ngài, ngài sắp xếp cậu ta vào một vị trí thích hợp, cán bộ trẻ, nếu có thể cho họ đất dụng võ, cũng không thể quên cho họ môi trường rèn luyện! Món quà này của tôi ngài hài lòng chứ?
Chu Tử Binh thần sắc yên tĩnh như nước giếng, khẽ vuốt cằm vẫn không thay đổi biểu cảm nói:
- Cũng được! Người này chính phủ chúng tôi sẽ tìm hiểu! Cũng đỡ hai người họ phải tranh giành!
Ánh mắt ông ta đảo qua Lý Thanh Hương và Diêu Quân Huy, tiếp:
- Hai người tranh giành kịch liệt như vậy, tôi thấy nên để người này tới công tác tại Việt Châu, tôi xem hai người còn tranh cái gì! Có câu tục ngữ này rất hay, không có Trương mổ lợn, nhưng có người ăn lợn còn lông* hay sao?
(*chú thích: một câu tục ngữ Trung Quốc, chỉ một ai đó rất quang trọng, nhưng không có họ thì mọi chuyện vẫn diễn ra như vậy. Ý rằng không có sự quan trọng tuyệt đối.)
Tôi cũng không tin việc hợp tác của hai vị không có cậu Trần Kinh này không được!
Tôi xin khuyên hai vị câu này, công việc của chúng ta phải lấy đại cục làm trọng, nói nhiều hơn những lời có tính thực chất, bớt đi vài lời có ý công kích châm chọc, điều này chỉ có lợi hơn cho hai vị mà thôi. Hiện nay các vị đều là bộ máy mới, bộ máy mới đừng bắt tôi phải đi theo con đường cũ nữa!