Quan Sách
Chương 835 : Tâng bốc thái quá!
Ngày đăng: 11:18 18/04/20
Phía Bắc đã vào đợt rét đậm, Việt Châu vẫn ấm áp như mùa xuân.
Việt Châu đứng ở vị trí thứ ba trong các thành phố triển vọng của Trung Quốc, cửa lớn phía Nam của Trung Quốc. Sự phồn hoa nơi đây chắc chắn một thành phố nhỏ như Hải Sơn không thể nào bì kịp được.
Trần Kinh một mình dạo bước trên đường phố Việt Châu, mặc sức tận hưởng hơi thở phồn hoa của thành phố này.
Do buổi tiệc chia ta của Hồ Tuấn Trung kết thúc quá muộn, Trần Kinh không kịp quay về, chỉ có thể ở lại một đêm tại khách sạn.
Kim Lộ đã ra nước ngoài, Trần Kinh cũng không còn nơi nào muốn đến ở Việt Châu nữa. Nhân lúc hơi rượu vẫn còn lâng lâng, hắn liền chọn tản bộ một mình trên phố.
Hòa mình vào dòng người giống như những người bình thường khác.
Đi dạo phố giống những người bình thường khác, đố ivới Trần Kinh mà nói đã là cảm giác của rất lâu trước đây rồi.
Bình thường hắn đặt toàn bộ tâm trí vào công việc, những chuyện trong cuộc sống cơ bản không cần hắn phải bận tậm.
Đi tới đâu cũng đều có thư ký thay hắn chuẩn bị trước hết thảy, ở nhà thì thuê người giúp việc, còn việc gì cần hắn phải dạo phố mua sắm?
Trần Kinh có rất nhiều bạn học cùng đại học sau khi tốt nghiệp tới miền nam làm công. Theo như những gì Trần Kinh biết được, đa số họ đều rất vất vả, thường xuyên phải đau đầu vì chuyện cơm áo gạo tiền.
Thực ra Trần Kinh cũng hiểu rằng, là một kẻ từ nói khác tới Lĩnh Nam làm ăn nhất định gặp phải nhiều khó khăn.
Trần Kinh từ Sở Giang tới đây nắm vị trí cán bộ chủ chốt, đã cảm thấy khó khăn chồng chất.
Càng huống chi nhưng người tay không tấc sắt ấy, những người làm công không có bất cứ quan hệ nào?
Ăn ở đi lại tại Lĩnh Nam này, có chuyện gì là không cần tới tiền?
Nhưng làm công có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Thực sự muốn làm nên sự nghiệp, mua nhà mua xe, cưới vợ sinh con cần bao nhiêu tiền?
Vài năm trước, Trần Kinh thường xuyên nghe được tin ai đó kiếm được bao nhiêu tiền, làm nên được trò trống gì. Lúc đó, trong lòng hắn cũng vô cùng chộn rộn, hy vọng bản thân mình một ngày cũng được như vậy.
Vậy mà lúc này, hắn lăn lộn trên quan trường đã nhiều năm như vậy, tâm chí sớm đã trở nên thành thục rồi.
Trong lòng hắn cũng rõ, có thể làm nên sự nghiệp rốt cuộc cũng chỉ là số ít, mà những con người tài giỏi này cũng luôn bị người ta bàn tán.
Mà đại đa số những người khác đều cũng chỉ là người bình thường, phải trải qua cuộc sống túng quẫn đầy áp lực, đây chính là xã hội hiện đại.
Đã có lúc Trần Kinh nghĩ, Lĩnh Nam là một trong những khu vực phát triển nhất của cả nước.
Ở vị trí một quan viên, những chuyện mà một ngày mọi người quan tâm là gì?
- Bí thư Diêu, mời, mời vào!
Trần Kinh vội đáp.
Diêu Quân Huy vào phòngTrần Kinh, ngang nhiên ngồi xuống chiếc sô pha giữa phòng, nhìn quanh một vòng, không hề xem mình là người ngoài.
Trần Kinh thầm nhủ trong lòng, hắn bỗng ý thực được tại sao Diêu Quân Huy nửa đêm như thế này lại tới tìm mình, phải chăng cũng chính là chuyện hướng đi của mình?
Mới nghĩ như vậy, hắn bỗng cảm thấy được ưu ái mà kinh sợ.
Nói không khoa trương, Diêu Quân Huy nửa đêm tới tìm hắn, chuyện này không chừng cũng có thể sánh được với chuyện Lưu Bị ba lần tới lều cỏ của Gia Cát Lượng*.
(*chú thích: Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp. Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được.)
Trần Kinh quả thực chưa từng cảm thấy bản thân lại được coi trọng đến vậy.
Trần Kinh rót trà cho hai người, sau đó ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh.
Diêu Quân Huy cũng khá khôn khéo, trực tiếp nói rõ mục đích tới đây của mình.
Trần Kinh đoán không hề sai, Diêu Quân Huy cũng chính là tới để thảo luận về vị trí mới của Trần Kinh.
Khác với Hải Sơn, đặc khu Nam Hong Kong có nhiều ưu thế hơn hẳn. Những cái khác không nói, chỉ riêng mặt đề bạt cán bộ, so với các khu vực khác đều nhanh hơn rất nhiều, điều này do thể chế công khai.
Hàng năm số cán bộ muốn lọt vào bộ máy của đặc khu nhiều vô kể, Trần Kinh chẳng có lý do gì lại cự tuyệt cơ hội tốt như vậy cả.
Nhưng mới trước đó, hắn đã thảo luận với Lý Thanh Hương, lúc này hắn sao có thể thể hiện gì được?
Trong lòng hắn chợt cảm thấy những chuyện xảy ra hôm nay đều hết sức kì lạ, không bình thường chút nào.
Bản thân ở Lân Giác tuy rằng cũng đạt được một số thành tích tốt, nhưng những thành tích ấy lớn như thế nào mà lại có thể khiến hai vị Bí thư hôm nay đích thân tìm hắn nói chuyện để lôi kéo về phía mình?
Hơn nữa, Diêu Quân Huy còn chủ động tới gõ cửa tận nơi thăm hỏi thế này, thân phận của ông ta, lại xuất hiện tình huống hạ mình cầu hiền, chủ động tới gõ cửa hỏi thăm một tên thuộc hạ cấp dưới, hôm nay có lẽ cũng là lần phá lệ đầu tiên.
Nói thật, Trần Kinh đã hơi lung túng!
Hai bên đều là lãnh đạo, hai bên đều không thể đắc tội.
Xét tới cùng, hắn cảm thấy hiện tại mình đã được đánh giá quá cao rồi. Bản thân được mấy cân mấy lạng, bị tâng bốc lên cao như vậy, sao có thể xuống được đây?
(còn tiếp)
DG: Du Lạc Tiểu ^^