Quan Sách

Chương 851 : Bè phái trong đơn vị!

Ngày đăng: 11:18 18/04/20


Sáng sớm, Ban hợp tác kinh tế Lĩnh Nam đã có rất nhiều người.



Mọi người túm năm tụm ba bàn tán về hai chiếc xe việt dã đời mới ở trong sân.



Xe vừa được mang tới, lớp giấy bóng bao quanh vẫn chưa được xé ra.



Ban hợp tác kinh tế từ khi thành lập tới nay, đầu tiên được Sở Thương mại tặng hai chiếc xe second-hand, sau đó mua thêm một chiếc xe Passat mới, chiếc xe Passat này dành cho Chủ nhiệm dùng, còn hai chiếc Toyota cũ dành cho hai Phó chủ nhiệm dùng.



Mà bình thường Trưởng phòng dùng xe hoặc những nhân viên ở dưới có việc dùng xe là việc rất khó khăn.



Vì việc mua xe mà Ban hợp tác kinh tế mấy năm nay đã nghĩ rất nhiều cách.



Muốn có kinh phí từ trên xuống rất khó, mà hiện nay việc quản lý kinh phí ở Lĩnh Nam thì rất chặt, Ban hợp tác kinh tế là một đơn vị làm việc nhàn nhã, cần nhiều xe để làm gì?



Người khác mỗi người một câu, nên việc mua xe của Ban hợp tác kinh tế gặp nhiều khó khăn.



Nhưng hôm nay, mọi người đi làm nhìn thấy trong sân hai chiếc xe việt dã mới tinh, mấy lái xe của Ban hợp tác kinh tế đều tập trung lại bàn tán chuyện, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.



Cũng không biết là ai hô một tiếng:

-Xe của Chủ nhiệm tới!



Tất cả mọi người nghe thấy, đều tản ra, trong sân ngay lập tức trở lên thoáng đãng.



Ở tầng hai của Ban hợp tác kinh tế, phòng làm việc của Vương Quyền Trọng có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trong sân không sót một thứ gì.



Trên tay cầm một chén trà ông ta nhìn ra cửa sổ, mắt nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe việt dã mới ở dưới sân, trong đầu suy nghĩ rất nhiều.



Chiếc xe Passat lần trước cho Chủ nhiệm Hoàng sử dụng, vậy lần này tới lượt ông ta.



Sau này Chủ nhiệm Hoàng chuyển đi, Vương Quyền Trọng cuối cùng cũng có cơ hội dùng chiếc xe này.



Nhưng Chủ nhiệm mới tới nhận chức, tuy Trần Kinh ngày thường tự lái xe đi làm và về, cũng không nói dùng tới chiếc xe Passat đó.



Nhưng Vương Quyền Trọng là một cán bộ kỳ cựu, ông ta làm việc rất cẩn trọng, tất cả đơn vị đều chống mắt lên nhìn, Chủ nhiệm mới nhận chức, ông ta còn ngày ngày dùng chiếc xe số một đó, vậy là ý gì? Đây không phải là gây áp lực cho lãnh đạo mới sao?



Vì vậy gần đây, Vương Quyền Trọng không được tự nhiên.



Hai chiếc xe Toyota của đơn vị thực sự quá cũ rồi, nhà của Vương Quyền Trọng hiện giờ ở trong khu lãnh đạo của Sở Thương mại, những người trong Sở Thương mại ngày ngày đều có những chiếc xe sành điệu tới đưa đón, ông ta bây giờ cũng là lãnh đạo cấp Sở rồi, xe kém quá sẽ khiến ông ta cảm thấy mất mặt.
Duy chỉ có mỗi lão già Vương Quyền Trọng là không giữ thể diện cho cô ta.



Hơn nữa Vương Quyền Trọng là người hay làm cho người khác tức giận, đôi lúc trong công việc có nhiều sơ sót, mất mặt với cấp dưới, việc ông ta thích làm nhất đó là đùn đẩy trách nhiệm cho cấp dưới, mắng chửi người khác, Chu Hoa đã thay ông ta mang rất nhiều tiếng xấu.



Đàn bà, đàn bà, lòng dạ đàn bà rất hẹp, Chu Hoa tất nhiên là không bỏ lỡ cơ hội nói xấu Vương Quyền Trọng trước mặt Trần Kinh.



Trần Kinh thản nhiên nói:

-Chị Chu, về vấn đề xe mới, chị phụ trách. Đơn vị chúng ta không giống những đơn vị khác, có riêng một bộ phận hậu cần. Những lĩnh vực mà chúng ta cần phải quản lý nhiều hơn. Chị phải vất vả nhiều rồi!



-Không vất vả, không vất vả!

Chu Hoa cười nói,

-Chủ nhiệm, hiện giờ anh đến Ban hợp tác kinh tế, mọi người đều cố gắng hết sức! Năm nay chúng ta sẽ nhận được nhiều giải thưởng lớn, hơn nữa lại có thể nở mày nở mặt với bên ngoài, hiện giờ lại có xe mới. Năm nay ăn tết, tôi đoán trong lòng mọi người đều rất thoải mái.



Vể sau chắc chắn là không thể nói Ban hợp tác kinh tế chúng ta cả ngày chỉ biết ăn rồi lại chơi, đơn vị của chồng tôi năm nay phúc lợi còn không bằng chúng ta, anh ấy rất ghen tỵ với chúng ta!



Trần Kinh nhếch mép cười, nói:

-Chị Chu, những lời nói vừa rồi của chị có vẻ trái với lòng thì phải. Tôi biết chồng chị làm ở Thạch Hoa, đơn vị của họ, ngân sách dồi dào là một đơn vị giàu, đơn vị chúng ta làm sao so sánh được với họ.



Chu Hoa ngẩn người, mặt cóc chút lùng túng, nói:

-Chủ nhiệm, anh đúng là quan tâm tới cấp dưới, hoàn cảnh của chúng tôi thế nào anh cũng biết, tôi đúng là không dấu được anh!



Cô ta dừng một lúc, rồi lại nói:

-Nếu anh đã tin tưởng tôi như vậy, để tôi quản lý về việc xe cộ, vậy tôi sẽ phân xử rất công bằng. Tôi chỉ nghe chỉ thị của anh, anh nói không theo chính sách một người một xe, tôi kiên quyết không làm, Ban hợp tác kinh tế chúng ta có anh lãnh đạo chắc chắn sẽ làm nên được việc lớn.



Vì nhỏ mà gặp lớn, vấn đề một chiếc xe không giải quyết tốt, thì những việc khác làm sao có thể làm được?



Trần Kinh mỉm cười không nói gì.



Người trong Ban hợp tác kinh tế không nhiều, nhưng cơ cấu nhân viên thì rất phức tạp, vấn đề nội bộ rất nhiều.



Quản lý những người này, Trần Kinh phải để ý đến từng người từng người một, tự mình nắm bắt, nắm chặt đằng đông, thả lỏng đằng tây, nhưng không thể giải quyết được vấn đề.



Hơn nữa làm không tốt sẽ khiến cho quan hệ dạn nứt, không có lợi cho công việc sau này.



Trần Kinh chỉ có thể thực hiện chính sách cân bằng, mọi người có mâu thuẫn, vậy cùng đốc sát lẫn nhau, có một chút mơ hồ, nhưng điều quan trọng là Trần Kinh có thể nắm được toàn bộ cục diện.



Lãnh đạo cũng là một thứ cần phải học, để học được nó đã không dễ dàng gì, còn để vận dụng nó vào thực tế lại càng khó hơn, Trần Kinh có thể được như ngày hôm nay, cũng là sau bao năm suy nghĩ và đúc kết lại mới có được.