Quan Sách
Chương 852 : Mang thai rồi sao?
Ngày đăng: 11:18 18/04/20
Trần Kinh hỏi thăm, chúc mừng lãnh đạo là việc mà hắn vẫn làm trong đại hội Đảng.
Không thể để lãnh đạo quên sự tồn tại của bản thân, đây chính là một việc phải học ở quan trường.
Một số người suy nghĩ vẫn còn nông cạn, thường nghĩ rằng trên quan trường là phải biết nịnh hót.
Nhưng, một người biết nịnh hót, trên quan trường chỉ được coi là một vai phụ, một người lãnh đạo chân chính, sẽ thích một người như vậy sao?
Lãnh đạo thích những cán bộ như thế nào, vậy phải làm một cán bộ thế nào, với những yêu cầu hà khắc đó.
Trần Kinh ở chính đàn bao nhiêu năm, trải qua nhiều chuyện, cũng có một vài kinh nghiệm cho bản thân.
Ở bất cứ vị trí nào, cũng phải suy nghĩ việc cần làm ở vị trí đó, việc đó thì phải đắc tội người khác nhưng đồng thời cũng tạo ra được thành tích, thì cũng sẽ có người tán thưởng.
Vì vậy, hoạt động chính trị lâu năm như vậy Trần Kinh hiểu rõ và đúc kết lại được những điều này.
Trần Kinh không phải là một cán bộ khéo léo, hắn là một cán bộ trưởng thành trong tranh luận.
Dường như ở mỗi vị trí hắn đều có tranh luận.
Có người thích hắn, tán thưởng hắn, cũng có người ghét hắn thấu xương.
Đây chính là điểm thú vị của quan trường, bị người khác lãng quên mới là việc đáng sợ ở quan trường, có tranh luận thì không có gì phải sợ.
Những cán bộ có tranh luận thì lãnh đạo tại sao lại dám dùng? Điều này phải dựa vào những hiệu quả công việc ngày thường của người đó.
Những điều tuyệt diệu trong đó, chỉ cần hiểu mà không cần nói.
Trần Kinh gọi điện cho Cao Vệ mấy lần nhưng vẫn không được.
Mà sáng ngày hôm đó, Trần Kinh đọc được tin trên trang web của Bộ Tài chính Trung Ương về những vị lãnh đạo nhiệm kỳ mới của Trung Ương, trong đó có mặt của Cao Vệ.
Trong năm vị Phó trưởng ban của Bộ tài chính thì ông ta đứng thứ năm, được phân quản những công việc liên quan tới cơ sở hạ tầng và thuế.
Trần Kinh liền lấy điện thoại ra, gọi lại cho Cao Vệ.
Lần này Cao Vệ đã bắt máy.
Đầu dây bên kia Cao Vệ nói:
-Là ai đó? Hình như không phải là điện thoại ở Sở Giang?
Sau khi hai người tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, vì vậy hai người cũng không muốn dậy, cứ nằm trong phòng thì thầm với nhau.
Phương Uyển Kỳ có chút kích động, cô ta nói vào lúc sáng sớm, cô ta dùng que thử thai, hình như là đã có tin vui.
Trần Kinh xoa đầu cô ta nói:
-Que thử thai của em chắc có sai sót rồi, chúng ta vừa mới làm chuyện ấy xong, nói không chừng của anh vẫn chưa…
Phương Uyển Kỳ cảm thấy không vui, sẵng giọng nói:
-Anh chỉ có nói linh tinh, của anh thì kệ anh, chẳng nhẽ anh được mà t*ng trùng lại không được? Thế thì đúng là quái vật!
Trần Kinh thấy Phương Uyển Kỳ tin lời nói đùa của hắn là thật, hắn liền cười phá lên.
Lúc này Phương Uyển Kỳ mới hiểu, cô ta cứ thế lao thẳng vào người Trần Kinh.
Hai người cứ vậy đùa vui trong phòng.
Phương Uyển Kỳ là một người rất trắng, đặc biệt lại rất gợi cảm.
Cô ta nhảy vào người Trần Kinh, khiến cho Trần Kinh không chịu được, lại lần nữa muốn…
Rất nhanh Phương Uyển Kỳ đã cảm thấy sự thay đổi của Trần Kinh, cô ta giật mình, liền tách ra khỏi Trần Kinh luôn, nói:
-Anh đúng là một kẻ xấu, lại thế nữa!
Cô ta ngồi thẳng người lên nói:
-Không được, không được, vẫn còn chưa thu xếp đồ đạc, hôm nay chúng ta phải trở về Bắc Kinh! Nếu không nhanh chân, chúng ta sẽ lỡ chuyến bay đó!
Từ trong chăn ngồi dậy, nửa người cô ta lộ ra, thân hình trắng nõn là, rất gợi cảm.
Trần Kinh vật cô ta xuống, ôm chặt lấy cô ta, áp mặt vào cô ta, Phương Uyển Kỳ cố thoát ra nhưng không thoát ra nổi, hơi thở bất đầu dồn dập.
Sau khi làm xong mọi việc, thì cũng đã tới trưa.
Tết năm nay hai người họ sẽ tới Bắc Kinh, bố mẹ của Trần Kinh, chị gái hắn còn cả hai người Trần Xán cũng tới Bắc Kinh cả.
Cả nhà mấy năm chưa gặp nhau, đặc biệt Trần Kinh, Trần Đình Nguyệt và hai anh em Trần Xán, ngày thường bận trăm công nghìn việc, không có thời gian gặp mặt nhau.
Lần này mọi người có thể đón tết cùng nhau, trong lòng Trần Kinh rất mong đợi tết năm nay!