Quan Sách
Chương 854 : Tình cờ gặp gỡ Cao Vệ!
Ngày đăng: 11:18 18/04/20
Quy tắc của Đàm Gia quán, bất luận là bàn đồ ăn gì, đều cần để lại vị trí của chủ nhân.
Mà chủ nhân thường cũng chỉ đi qua ăn vài miếng đồ ăn, cùng khách hàng tâm sự, đây là một truyền thống, cũng là thể hiện một sự nể mặt.
Hôm nay Phương Liên Tuấn mời khách, chủ nhân tới là truyền nhân đời thứ ba của Đàm Gia quán, giới xã hội thượng lưu của Thủ đô thường gọi ông ta là Lão Đàm.
Hiện tại việc kinh doanh của quán Lão Đàm đã không còn tham dự nữa rồi.
Bình thường quán cơm đều là do truyền nhân đời thứ tư Tiểu Đàm chủ quản, bình thường cho dù là Tiểu Đàm, khách muốn gặp cũng không phải dễ dàng.
Cho nên, lần này Lão Đào lại đây ngồi một chút tâm sự xem như đã nể mặt Phương Liên Tuấn rồi.
Phương Liên Tuấn 50 tuổi, Lão Đàm năm nay 70 tuổi, trẻ hơn 20 tuổi, nhưng hai người cũng rất thân thiết.
Phương Liên Tuấn rất nghiêm túc giới thiệu Trần Kinh với Lão Đàm, ông híp mắt lại cười nói:
-Thanh niên tài cao, thanh niên tài cao! Tuổi trẻ có tài khiến cho mọi người hâm mộ, tiểu tử nhà tôi kìa, nếu như có thể gây dựng tiền đồ, tôi lẽ nào phải nhượng cho nó tiếp quản quán của tôi sao?
Ông ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Truyền nhân của Đàm Gia quán cũng không phải là một đầu bếp đơn giản như vậy, mỗi một truyền nhân của Đàm Gia quán đều tự mình lãnh đạo chủ chốt việc nấu nướng, danh hiệu đại sư nấu nướng, hơn nữa còn có rất nhiều giải thưởng quốc tế, địa vị xã hội tương đối cao.
Trần Kinh và Phương Liên Tuấn đều là người trong quan trường, Đàm Gia chuyên về nấu nướng, việc này cơ bản xem như hai việc song song.
Cũng vừa may vì vậy, mạng lưới quan hệ của Đàm Gia mới rộng rãi như thế, sức ảnh hưởng ở Thủ đô mới lớn như vậy.
Như vậy thật là rất thông minh.
Trước kia các quán ăn cho giới quan chức không ít, giới Chính trị nối tiếng là Đoàn Gia Thường, giới quân sự nổi tiếng là Vương Gia Quán, đều từng là danh táo một thời, nhưng cuối cùng những tên tuổi này đều bị hủy diệt từ thủ đô, chỉ có Đàm Gia quán xuất chúng siêu phàm từ Thanh Cung truyền xuống, trong lúc này chính là thể hiện trí tuệ của người Đàm Gia đấy.
Tiền bối Đàm Gia xuất thân từ Thanh Cung, bọn họ không trong quan trường, lại hiểu thấu được quan trường hiểm ác, làm việc luôn khiêm tốn hòa hợp, không khoe mẽ, cực kỳ kín đáo.
Trước kia vào ăn tại Đàm Gia quán, nhất định phải là do người Đàm Gia quen biết giới thiệu mới có thể vào ăn, một món cá hấp làm mất ba ngày.
Thông qua sự cẩn thận từng ly từng tý, thì có thể khiến cho mọi người cảm nhận được sự thành thật và trí tuệ của người Đàm Gia, đây cũng là nền tảng vững chắc của bọn họ.
Lão Đàm tự mình xuất trận, Phương Liên Tuân tất nhiên cảm thất rất có thể diện.
Ông cũng uống nhiều rượu hơn, tán gẫu với Trần Kinh nhiều hơn, sau đó thái độ nho nhã kia cũng dần phai nhạt, nói chuyện với Trần Kinh rất thoải mái, tự tin.
Mười mấy năm lại đây, trong nước nổi tiếng nhất là phe phái đang cầm quyền tại Bắc Kinh- Thiên Tân, đứng đầu chính là Cao gia.
Mấy đại trưởng lão quản lý Trung Ương hiện tại, có một nửa là đến từ Bắc Kinh – Thiên Tân, bởi vậy nhfin qua cũng có thể nhận ra đây là phe phái có thế lực hùng mạnh nhất.
Mà Cao Vệ nổi lên, gần đây nguyên nhân khiến người khác chú ý chính là tương lai của anh ta khả năng là tiền đồ vô lượng rồi.
Gần đây những người muốn tạo quan hệ với Cao Vệ có thể gọi là xua như xua vịt.
Thậm chí là Phương Liên Tuấn cũng hy vọng có thể thiết lập quan hệ vững chắc một chút, vì tương lai của mình cố gắng tạo lập một chút nền tảng quan hệ.
Hôm nay vốn là một cơ hội, nhưng ông tuyệt đối không ngờ được Trần Kinh lại quen thân với Cao Vệ đến vậy.
Điều này qua cách nói chuyện của hai người có thể cảm giác được.
Cao gia có mấy người không phải trâu bò hay sao?
Cao Vệ cũng thật đụng không đúng người, nhưng khi nhìn thái độ của hắn đối với Trần Kinh, hai người rõ ràng không phải quan hệ hời hợt.
Điều này khiến cho nội tâm Phương Liên Tuấn chấn động.
Lúc này ông đã tỉnh rượu được hơn nửa, lại nghĩ tới những lời mình vừa nói trên bàn rượu.
Ông cẩn thận nghĩ lại, phát hiện mình nói có chút lên mặt quá rồi.
Ông dù sao cũng chưa tiếp xúc nhiều với Trần Kinh, không hiểu biết và nhận thức đầy đủ, vừa nãy có hơi lỗ mãng!
Một bên Hàn Thiện đẩy đẩy ông nói:
-Còn nhìn gì nữa? Người cũng đã đi xa rồi!
Phương Liên Tuấn cười cười nói:
-Sau này chúng ta cùng Uyển Kỳ nên gần gũi một chút, Trần Kinh không phải vật trong ao, sớm hay muộn rồi sẽ vút thẳng lên trời. Giống như Đường Chí và Cổ Lâm Phong, cậu ta càng về sau càng sáng.
Ông phủi tay nói:
-Vẫn là phụ thân nói phải, người quan trọng nhất là phải nhìn xa! Trước kia tôi vì chuyện này mà chịu thiệt thòi, nhiều lần phạm sai lầm. Vô tình, hiện tại đã tiến vào năm thiên mệnh, người trẻ bây giờ đều khó lường, tôi cảm thấy mình đã già rồi!
Hàn Thiện nhìn chằm chằm chồng, dịu dàng nói:
-Lão Phương, ông cũng đừng buồn, năm mươi tuổi cuộc đời vui vẻ giờ mới bắt đầu, chúng ta sau này nắm lấy, chắc chắn sẽ còn có cơ hội!