Quan Sách

Chương 855 : Lọt vào tầm mắt trung ương?

Ngày đăng: 11:18 18/04/20


Lần đi Bắc Kinh này của Trần Kinh, Cao Vệ chính là người quan trọng mà hắn phải tới thăm.



Cao Vệ nay đã vào công tác tại Bộ Tài chính, hiện thành phố Bắc Kinh có ba tước hiệu lớn là Giới Tài chính, giới Quân sự và Giới Ngân hàng.



Trong đó chữ “tài” của Giới tài chính đứng vào hàng số một, từ đó có thể thấy được địa vị của Bộ tài chính tại Bắc Kinh.



Đầu năm nay, quyền lợi của thần tài lớn mạnh tới mức thật khiến người ta không cách nào phủ nhận. Có cấp nào của chính quyền lại không cần tới tiền? Thiếu tiền khiến rất nhiều việc không cách thực hiện được, mà quản lý tiền chính là chuyên môn của Bộ Tài chính.



Đừng nói chỉ một chức Phó bộ trưởng của Bộ tài chính, cho dù là trưởng phòng trưởng ban cấp dưới, có kẻ nào là không lợi hại hống hách cơ chứ?



Có tiền chính là ông lớn, câu nói này dùng để nói về Bộ tài chính quả là hợp nhất.



Trần Kinh lần này cũng bỏ khá nhiều tâm huyết, đặc biệt chọn để mang tới cho Cao Vệ một sản phẩm trang trí chạm khắc từ gỗ sản xuất tại Quảng Châu.



Cao Vệ là một nhân trí thức, bình thường cũng tỏ ra khá biết thưởng thức. Trước kia khi còn ở Sở Giang, anh ta rất thích dạo qua chợ đồ mĩ nghệ cổ, đã để ý tới thứ gì, đều không ngần ngại bỏ tiền mua.



Trong nhà Trần Kinh có một món đồ chạm khắc gỗ, do Lý Quốc Vệ tặng làm vật kỷ niệm chia tay.



Thứ này được chạm khắc từ gỗ Hoàng Dương, hơn nữa cũng đã khá cổ, trình độ nghệ thuật cũng khá cao.



Trần Kinh bày ở nhà đã một thời gian, tuy nhiên hắn cũng không thích lắm, những người khác nhìn thấy đều nói đẹp, nhưng hắn lại không có thú thưởng thức ấy.



Vì vậy món đồ này rơi vào tay hắn, cũng giống như áo gấm đi đêm mà thôi.



Hàng mĩ nghệ sản xuất tại Quảng Châu tuy không tinh xảo bằng hàng Giang Tô, nhưng cũng kém phần tinh tế.



Cao Vệ rất hài lòng với món quà này của Trần Kinh, anh ta cẩn thận bày lên, rồi trầm trồ khen ngợi.



Trần Kinh nói:

- Bộ trưởng Cao, tôi đã nói quà của tôi chắc chắn anh sẽ thích mà, món đồ này trong tay tôi cũng chỉ như ngọc giấu trong hộp, phải trong tay anh nó mới thực sự có thể tỏa sáng được.



Cao Vệ cười nói:

- Trần Kinh, cậu đừng nói vậy. Món quà này thực sự rất quý giá, nếu như là người khác tặng, tôi thật không dám nhận! Chỉ riêng cậu thôi đấy!



Ông ta cười lớn rồi nói tiếp:

- Những thứ cậu mang tới đều có lai lịch rõ ràng, tôi không nhận thì không nói làm gì, đã nhận thì coi như cướp được của nhà giàu* rồi!

(*chú thích: Trong xã hội cũ, vào những năm mất mùa thất thu, nông dân nghèo vì không có cái ăn nên thường tập hợp nhau lại tới cướp lương thực của nhà giàu)


Ánh mắt ông sắc bén, khi nhìn quanh cũng lộ nên sự uy nghiêm.



Ông quay đầu nhìn về phía Cao Vệ, nói:

- Tiểu Cao, cậu cũng vậy, công tác tại Bộ Tài chính của cậu cũng chỉ là một bước quá độ, tương lai sẽ có nhiều trọng trách nặng nề hơn mà cậu phải gánh vác. Những sự nghiệp lớp cán bộ chúng tôi chưa hoàn thành, hy vọng các cậu có thể tiếp tục.



Những điều lớp cán bộ chúng tôi chưa thể tìm thấy, chưa dám thử, hy vọng lớp cán bộ sau các cậu có thể cam đảm thử nghiệm.



Điều này cũng giống như cuộc thi chạy tiếp sức vậy, chúng ta tiếp gậy cho nhau chạy về phía trước, nếu như mỗi lần tiếp gậy chúng ta đều chạy thật tốt, chắc chắc sẽ làm nên thành tích tuyệt vời.



Cao Vệ nghiêm túc đáp:

- Bộ trưởng Mễ, tôi xin ghi nhớ lời dạy bảo của ngài. Lần này tôi và Trần Kinh cùng tới đây, chính là muốn được nghe những yêu cầu của ngài đối với công việc của chúng tôi. Hiện tôi và Trần Kinh đều đang ở vào vị trí công tác hoàn toàn mới, những khó khăn gặp phải trước mắt cũng rất nhiều.



Áp lực to lớn, trọng trách nặng nề, bất giác lại nghĩ tới ngài.



Ngài là lãnh đạo cũ của chúng tôi, kinh nghiệm của ngài quả thực đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều!



Mễ Tiềm lắc đầu, nói:

- Xét đến cùng thì vẫn phải dựa vào sức mình thôi. Các cậu đều là những cán bộ trẻ có năng lực, có tài hoa, tiền đồ đều sáng lạn, chỉ có khả năng rằng đường đi sẽ quanh co, nhất định không được xem những trở ngại gặp phải là thất bại, phải xem chúng là những lần luyện tập.



Ông nhìn Cao Vệ nói:

- Tiểu Cao này, tôi cũng định hé cho cậu một tin này. Hiện nay cậu là cán bộ trẻ được trung ương tập trung bồi dưỡng, với quá trình bồi dưỡng của cậu, trung ương sẽ bỏ ra nguồn tài nguyên rất lớn, vì vậy tôi hy vọng cậu có thể không phụ sự côi trọng này của tổ chức, làm tốt mọi hạng mục công tác được giao, đặt nền tảng vững chắc cho những bước tiến bộ hơn sau này.



Cao Vệ lặng người, chợt cười đáp:

- Ôi cha, tôi còn được bồi dưỡng đặc biệt sao, điều này quả thực quá bất ngờ với tôi, thật là vinh hạnh cho tôi quá rôi!



Ông ta bĩu môi về phía Trần Kinh nói:

- Vậy còn Trần Kinh của chúng ta thì được bồi dưỡng thế nào? Cậu ấy cũng nên được chú trọng bồi dưỡng chứ!



Trần Kinh ngạc nhiên, bỗng đứng dậy khỏi ghế.



Bản thân cũng chỉ là một chức Phó giám đốc sở, so với Cao Vệ còn kém xa vạn dặm, sao có thể lọt vào tầm mắt trung ương được chứ?



(còn tiếp)



DG: Du Lạc Tiểu ^^