Quan Sách

Chương 858 : Mục tiêu chung

Ngày đăng: 11:18 18/04/20


Vương Quyền Trọng ăn tết rất vui vẻ.



Thứ nhất là bởi vì con gái đã trở về, hai cô con gái của ông ta đều trở về, trong nhà rất náo nhiệt, có không khí của năm mới.



Ngoài ra, chính là năm nay lễ mừng năm mới sung túc hơn so với những năm trước.



Cuối năm ngoại trừ tiền lương, tiền thưởng cũng có mấy chục, lần đầu tiên tiền phúc lợi của đơn vị hơn một chục, còn có một số quà tặng, nói tóm lại, lễ mừng năm mới không lo vấn đề kinh tế.



Mà quan trọng nhất là lễ mừng năm mới năm nay có rất nhiều người gọi điện cho ông ta.



Trước kia lễ mừng năm mới vắng ngắt, từ khi nghỉ đến đi khi đi làm chưa bao giờ nghe chuông điện thoại reo.



Làm quan sợ cái gì? Chỉ sợ không ai để ý, không có xã giao.



Có một số cán bộ mỗi ngày xã giao, uống đến dạ dày xuất huyết, đến nỗi gan nhiễm mỡ, nhưng vì cái gì mà vẫn không biết mệt?



Sự hứng thú trong chuyện này không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.



Có một số bạn bè làm quan, thường hay nói một câu ghét nhất xã giao, không muốn xã giao.



Vừa nhắc tới xã giao đã cau mày, lắc đầu.



Thà ở nhà uống một chén cháo trắng, chứ không muốn đi quán cơm xahoa ăn hải sản tươi sống.



Lại nói ăn nhiều hải sản, đến phát ngấy, chỉ cần ngửi mùi vị của cá trong lòng không dễ chịu vv….



Những lời này có đúng là thật không.



Người làm quan càng nói chán ghét chuyện đó, càng nói chán ngấy vật đó, đây không phải thật sự là ngán chán, kỳ thật là một sự khoe khoang.



Bào ngư vây cá bình thường, có mấy người có tiền ăn? Có mấy người có thể mỗi ngày thưởng thức qua mùi vị này?



Nhưng ông ta ngược lại nói ăn đến phát ngấy, ăn đến nỗi người chán ghét, đây không phải khoe khoang chứ là cài gì?



Nếu thật là không có xã giao này, ông ta có dám vỗ mạnh đầu, ra vẻ phiền lòng nói chán ghét xã giao không?



Vương Quyền Trọng trước kia cũng đã nói qua câu chán ghét xã giao này, nhưng khi ông ta làm việc ở Ban hợp tác kinh tế, ông ta lại không bao giờ nói những câu này nữa.


Tôi hôm nay cũng mong ước các cô có thể thực hiện mục tiêu này.



Chu Hiểu Nhu vừa nghe Vương Quyền Trọng nói như vậy, trong lòng rất vui sướng nói:

- Vậy cảm ơn chủ nhiệm Vương . Công tác của chúng tôi nếu được sự ủng hộ của anh, chúng tôi tất nhiên sẽ làm ra thành tích tuyệt vời. Điểm này tôi có đủ lòng tin.



Cô giơ ly lên nói:

- Chủ nhiệm Vương, tôi trước đây không uống rượu. Hôm nay tôi mời anh một ly, thành thực cảm ơn sự giúp đỡ của anh.



Vương Quyền Trọng vừa thấy mỹ nữ mời rượu, lập tức vui vẻ, giơ chén rượu lên cũng rất dứt khoát uống một ly với Chu Hiểu Nhu.



Chu Hiểu Nhu đặt chén rượu xuống nói:

- Chủ nhiệm Vương, tôi còn nghe nói con của anh là một cao thủ máy tính. Chúng tôi bây giờ đang thu hút người tài, thật sự hy vọng có thể mời được người tài giống như con của anh. Tôi mạo muội hỏi anh một tiếng, không biết cậu ta có thể chịu thiệt đến công ty của chúng tôi làm hay không.



Vương Quyền Trọng vừa nghe xong lời này của Chu Hiểu Nhu, hơi sửng sốt khoát tay nói:



- Cô đừng nhắc đến tiểu tử kia của nhà tôi, nói ra rất khách khí, nó mà là cao thủ máy tình gì?Tôi còn phải thêm hai chữ, cao thủ chơi game thì có.



Chu Hiểu Nhu cười mỉm chi nói:

- Chủ nhiệm Vương, anh ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Con của anh tôi biết, tên là Vương Hiến Lễ đúng hay không? Chúng tôi hiện tại cần những chuyên gia hiểu rõ về phần mềm. Bộ phận nhân sự của chúng tôi đã tiếp xúc qua với cậu ta, cậu ta đưa ra yêu cầu rất cao, đồng sự của chúng tôi không dám đồng ý.



Hôm nay tôi với tư cách là Chủ tịch công ty bày tỏ thái độ, nếu Vương Hiến Lễ nguyện ý đến công ty chúng tôi, điều kiện của cậu ta chúng tôi hoàn toàn đồng ý, hơn nữa mỗi năm sẽ nhận được đãi ngộ phúc lợi của tầng quản lý cao và quyền lợi khác nữa.



Công việc này cũng phải nhờ anh chủ nhiệm Vương làm.



Vương Quyền Trọng trịnh trọng nói:

- Chu tổng, chuyện của Hiến Lễ tôi thật sự không quản. Nó làm gì, biết cái gì tôi cũng không biết. Đương nhiên, nó nếu như có thể vào được công ty lớn như Vạn Hữu, đây tuyệt đối là chuyện tốt. Nhưng tôi còn hy vọng các cô nghiêm khắc sát hạch nó, không nên làm đặc thù hóa, có thể để cho nó tự nguyện, đó là tốt nhất.



Nếu thật là không được, là con sâu làm rầu nồi canh của công ty, vậy các cô cứ ra tay không cần nể mặt tôi.



Chu Hiểu Nhu cười khanh khách nói:

- Chủ nhiệm Vương, anh quả thật là không hiểu con của anh rồi. Cậu ta rất nhiệt tâm với nghề của chúng tôi, không chỉ là say mê công việc bình thường à.



- Được, chủ nhiệm Vương, chuyện này coi như tôi không nói. Tôi đích thân nói chuyện với Hiến Lễ, cổng của công ty Vạn Hữu chúng tôi luôn chào đón những người tài như cậu ta. Chúng tôi tin thành ý của chúng tôi lần này cậu ta sẽ không từ chối.



Bởi vì chúng tôi cùng chung chí hướng, chúng tôi đều có chung mục tiêu cố gắng tiến lên. Điểm này chỉ có người trong ngành nghề của chúng tôi mới hiểu.