Quan Sách
Chương 857 : Có người đang mưu tính
Ngày đăng: 11:18 18/04/20
Phản chiếu trong gương là một dung nhan xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, đôi môi anh đào như máu, hai tròng mắt như nước hồ thu, điểm duy nhất không hoàn mĩ, chính là thoáng chút tiều tụy.
Chu Hiểu Nhu nhìn mình trong gương, ngây ngốc đờ đẫn.
Cô mang tâm trạng hừng hực khí về nước, muốn làm nên sự nghiệp lớn. Cô chọn ngành nghề thuộc lĩnh vực phần mềm, là do nhận thấy nền tảng ngành này ở Trung Quốc còn khá yếu, trình độ phần mềm sản xuất trong nước kém, tiềm lực thị trường rất lớn.
Tới nay, những điều cô đã làm được có thể coi là thành công.
Thông thạo hình thức vận hành sản xuất phần mềm nước ngoài, lại nắm rõ tình hình trong nước.
Phần mềm Vạn Hữu thuận lợi thu hút nguồn vốn của chính phủ, hơn nữa còn gắn chặt với doanh nghiệp hàng đầu do chính phủ sáng lập, cung cấp các chính sách ưu đãi và hỗ trợ.
Về mặt nhân lực, Chu Hiểu Nhu cố gắng tạo mối quan hệ thân thiết với các trường đại học và cao đẳng, tận dụng nguồn nhân tài và nghiên cứu khoa học chất lượng cao tại các trường đại học cao đẳng, đồng thời ra sức bồi dưỡng nguồn nhân tài phần mềm mũi nhọn địa phương.
Tất cả những suy nghĩ của cô đều được chứng thực rất tốt.
Vạn Hữu phát triển không ngừng, nhanh chóng nổi lên giựa thị trường phần mềm trong nước, trước mắt có thể nói đã tiến tới khoảng cách vô cùng gần với thành công.
Nhưng lại vào lúc này, giữa đường bỗng xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.
Ban hợp tác kinh tế tỉnh Lĩnh Nam công khai toàn bộ những vấn đề hợp tác giữa Vạn Hữu và đại học Việt Châu, điều này có ảnh hưởng rất lớn tới danh tiếng của đại học Việt Châu và Vạn Hữu, càng có ảnh hưởng tới hợp tác và phát triển sau này.
Từ sau khi sự việc phát sinh, Chu Hiểu Nhu phải ra sức tạo các mối quan hệ.
Nhưng kết quả quan hệ xã hội lại không được như ý.
Những lãnh đạo của tỉnh cần tới thăm hỏi đều đã thăm hỏi, cần tạo mối quan hệ đều đã đạt được, nhưng mọi chuyện hiện nay vẫn không thể giải quyết.
Ban hợp tác kinh tế không có thực quyền không sai, nhưng họ rốt cuộc cũng là đơn vị chức năng của tỉnh, bị họ nắm được vấn đề, những lãnh đạo khác sao dám can dự?
Cho dù là lãnh cao cấp cao đến đâu, đều không thể vi phạm quy tắc công việc, những chuyện đã rõ ràng đều phải duy trì đúng nguyên tắc, nếu không sao còn cái uy của lãnh đạo?
Muốn gỡ chuông cần tìm người buộc chuông, vì vậy Chu Hiểu Nhu rất muốn tìm cơ hội gặp Trần Kinh.
Thế nhưng Trần Kinh lại rất kiêu ngạo, căn bản không cho cô bất cứ cơ hội nào.
Về sau Chu Hiểu Nhu nổi giận, liền tìm cục trưởng Triệu của Cục thuế vụ tỉnh nhờ anh ta hẹn gặp Trần Kinh.
Trên mặt bằng Lĩnh Nam, Triệu Đông Cường cũng khá có tiếng nói, anh ta cũng có sức nặng trên giới chính trị Lĩnh Nam, vậy nhưng nhờ anh ta ra mặt rồi, mà Trần Kinh vẫn không chịu nể tình.
Chu Hiểu Nhu cũng đành chịu, lúc này không thể không nghĩ cách giải quyết khác.
Lâm Cảng ở Lĩnh Nam có thể nói là một sự tồn tại đặc biệt, các mối quan hệ cũng tự nhiên thành hệ thống.
Có một số nhà doanh nghiệp Việt Châu không thông thuộc chính trị lắm, cho rằng quan hệ của mình ở Việt Châu rất tốt, có thể không kiêng nể gì ở Lâm Cảng.
Có một vị Chủ tịch công ty bất động sản, làm mưa làm gió ở Việt Châu vẫn chưa thỏa mãn, liền làm một vụ đầu tư lớn vào Lâm Cảng.
Nhưng chỉ vài tháng sau, mấy trăm triệu cũng trôi theo dòng nước. Không chỉ như vậy, Lâm Cảng còn nắm được một loạt các căn cứ vi phạm kỷ luật của ông ta, sau đó tiến hành khởi tố, cuối cùng phải ngồi tù, thực sự khốn khổ.
Hôm nay Chu Hiểu Nhu nói vậy với Lục Đào, là muốn kéo ngang thân phận giữa hai người.
Với loại người như Lục Đào, Chu Hiểu Nhu có kinh nghiệm.
Không thể để Lục Đào cảm thấy đối phương yếu hơn mình, mà phải khiến anh ta kiêng nể, như vậy anh ta mới không vượt ra khỏi quỹ đạo tưởng tượng của Chu Hiểu Nhu.
Chu Hiểu Nhu ngồi ở vị trí đối diện Lục Đào, cười nói:
- Tổng giám đốc Lục, anh đừng thừa nước đục thả câu, anh hãy hé ra xem người chúng ta sẽ gặp hôm nay là thần thánh phương nào đi? Thật sự hữu dụng sao?
Lục Đào cười kiêu ngạo, đáp:
- Hiểu Nhu à, những việc anh Lục Đào của em đã làm, xưa nay chưa từng không có mục đích bao giờ. Lần này anh đã không ra tay thì thôi, đã ra tay nhất định phải giải quyết ổn thỏa mội chuyện, sau này không cần lo lắng gì nữa.
Dần dần, nụ cười trên gương mặt Lục Đào cũng tắt đi, khóe miệng anh ta chợt nhếch lên, nói:
- Tên Trần Kinh này tính tình kiêu ngạo, ngang ngược, mắt cao hơn trán, nhất là không biết trời cao đất dày là gì. Trước đây khi còn ở Hải Sơn, hắn ta dựa vào mấy trò hạ lưu cũng làm nên ít chuyện, lúc đó vẻ bệ vệ của hắn khiến không ai vừa mắt. Em tìm hắn để làm gì?
Hắn đặc biệt tìm tới giới truyền thông nhờ họ lăng xê, thổi Lân Giác mà hắn quản lý lên tận trời, thực ra với cách làm của hắn, rất nhiều lãnh đạo đều thấy rất phản cảm.
Lần này tỉnh điều hắn tới Ban hợp tác kinh tế, là do có người thấy hắn rất muốn mua danh chuộc lợi, rất không thực tế, sắp xếp cho hắn một vị trí nhàn nhã để sống qua ngày mà thôi!
Anh ta hừ một tiếng, rồi nói tiếp:
- Nhưng tên tiểu tử này lại xem Việt Châu như Hải Sơn, ý đồ dùng những chiêu trò hạ lưu hắn từng dùng tại Hải Sơn để tác oai tác quái tại Việt Châu, lại tiếp tục làm những trò như trước kia của hắn, thật là nực cười!
Chu Hiểu Nhu cười híp mắt, nói:
- Tổng giám đốc Lục, em có suy nghĩ ngốc nghếch thế này, một cán bộ khiến anh phản cảm như vậy, vậy người này chắc chắn cũng không phải một cán bộ tốt đẹp gì, điểm này anh và em đều biết, vậy chúng ta hãy cùng đồng tâm hiệp lực, giải quyết gọn gẽ chuyện này được không?
(còn nữa)
DG: Du Lạc Tiểu ^^