Quan Sách

Chương 865 : Thẹn quá hóa giận!

Ngày đăng: 11:18 18/04/20


Trần Kinh liên tiếp nhận được hai cuộc điện thoại.



Một cuộc điện thoại là do chú ba Phương Lộ Bình gọi tới, Phương Lộ Bình nói:

-Kinh tử, ở Lĩnh Nam đã phải chịu nhiều vất vả! Gặp phải việc gì không nên tự mình gánh vác tất cả, có thể nói chuyện với những người đi trước. Trong khi làm việc sẽ gặp nhiều khó khăn, có trăm ngàn cách để giải quyết khó khăn.



Phải học cách giải quyết vấn đề một cách chính xác nhất, điểm này cháu cần phải học nhiều hơn!



Trần Kinh mới nghe câu này của Phương Lộ Bình hắn đã hiểu ngay, mọi người đã biết những việc xảy ra quanh hắn gần đây ở Lĩnh Nam. Trong việc xử lý các vấn đề ở Ban hợp tác kinh tế, Trần Kinh hơi dựa vào cảm tính, khiến cho cục diện trở lên căng thẳng, Phương Lộ Bình biết việc này, xem ra đã không thể làm ngơ được.



Trần Kinh ngượng ngùng nói với Phương Lộ Bình rằng:

-Chú ba, hoàn cảnh ở Lĩnh Nam trước mắt là như vậy, cháu mới nhận chức ở Ban hợp tác kinh tế, không biết là như thế nào, công việc nhất định phải phát triển. Không có cách nào để phát triển công việc, thì xem như lần nhận chức này của cháu thất bại, sẽ phụ lòng tin của rất nhiều người!



Phương Lộ Bình cười nhạt nói:

-Cháu nghĩ thế nào không quan trọng. Có một số việc cháu làm thì cũng làm rồi, nhưng chú chỉ hi vọng sau này cháu phải biết chấp nhận những lời phê bình góp ý của người khác. Suy nghĩ sâu sắc hơn một chút, phải học cách nhìn xa trông rộng, không nên cứ để nước tới chân mới nhảy.



Còn cuộc điện thoại thứ hai Trần Kinh nhận được là của Bí thư Sa.



Quan điểm của Bí thư Sa và Phương Lộ Bình hoàn toàn khác nhau.



Trần Kinh nhận điện thoại, ông ta không thèm để ý tới sự ngạc nhiên của Trần Kinh, lập tức nói luôn:



-Trần Kinh, cậu mới tới Việt Châu mà đã gây ra việc lớn như vậy. Kiểu này là cậu muốn thay đổi toàn bộ Việt Châu sao?



Trần Kinh kinh ngạc không biết nói gì.



Sa Minh Đức lại nói:

-Cậu có gan làm, thay đổi Việt Châu thế nào cũng chẳng có vấn đề gì. Nơi này không giữ người, thì có rất nhiều nơi cần người, cậu muốn đi, chỗ tôi lúc nào cũng hoan nghênh cậu tới. Môi trường làm việc ở Lĩnh Nam quá kém, cậu ở bên đó đã chịu nhiều ấm ức rồi!



Những lời nói vừa rồi của Sa Minh Đức khiến cho Trần Kinh hơi mơ hồ.



Nghe những lời nói đó của Sa Minh Đức, những việc xảy ra gần đây ở Phòng hợp tác kinh tế ông ta cũng đã biết.



Nhưng lời nói của ông ta hình như đang cổ vũ hắn, những việc làm của hắn ở Việt Châu hoàn toàn là tự vệ.



Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ai sẽ làm như vậy?



Hiện tại đối với Trần Kinh mà nói, dù có đắc tội với Ủy ban nhân dân Việt Châu và để lại ấn tượng không tốt đối với những lãnh đạo trên Tỉnh.



Trên quan trường, lợi ích thị phi, khó có thể nói rõ được.
Trong vòng ba ngày ông ta không có mặt trên tivi hoặc trên báo, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, có những lúc không có cơ hội, thì ông ta liền tạo ra cơ hội để được xuất hiện.



Vì vậy, thường tạo nên rất nhiều trò cười.



Có những chỗ cần xuất hiện, thì ông ta chạy tới xuất hiện, còn có những chỗ không cần thiết xuất hiện, ông ta lại cứ muốn xuất hiện.



Phó chủ tịch xuất hiện còn nhiều hơn cả Chủ tịch, đây không để thể hiện năng lực của Phó chủ tịch, mà là một trò cười cho mọi người lúc ngồi uống trà ăn cơm.



Nhưng Kiều Chính Thanh cũng không để ý Vạn Ái Dân nói thế nào, ông ta vẫn ngồi hút thuốc, sau đó nói:

-Những thứ này, đều là tài liệu báo cáo được gửi về từ Phòng hợp tác kinh tế. Tên Trần Kinh đó, trẻ tuổi tài cao, chỉ sợ thiên hạ không loạn, Phó chủ tịch Vạn anh xem hắn một ngày suy nghĩ cái gì?



Cố gắng hết sức thu thập những tài liệu chứng cớ về vụ Vạn Hữu, còn cả vụ đại học Việt Châu, hắn đều hoài nghi, suy nghĩ tới mức suýt tàu hảo nhập ma!



Nụ cười trên mặt của Vạn Ái Dân dần tắt, nói:

-Đều là bằng chứng sao? Tôi xem nào?



Ông ta vờ vô tình cầm một tập tài liệu ở trên bàn, lật ra đọc làm ra vẻ không chú tâm.



Ông ta chỉ xem một nửa, sắc mặt đã thay đổi, thốt lên:

-Cái này làm sao mà làm được? Tại sao lại có những vấn đề này? Vụ việc Vạn Hữu mấy năm nay là như thế nào? Làm được một chút thành tích thì lòi đuôi, không coi chính sách của Tỉnh và Trung Ương ra gì sao?



Kiều Chính Thanh nói:

-Vụ việc Vạn Hữu rất phức tạp. Vụ việc này trước mắt chúng tôi đã xử lý rất hợp lý rồi. Chủ tịch Chu đều đã thông qua, những doanh nghiệp đang phát triển mắc một số vấn đề đều có thể thông cảm, chỉ cần biết sai mà sửa, thì phải cổ vũ!



Ông ta dừng một lúc, giọng điệu cũng trở lên nghiêm khắc, trong đó còn có chút phẫn nộ, nói:



-Nhưng Trần Kinh người này, quá cố chấp! Cứng đầu như cua vậy, đã làm việc gì thì nhất định sẽ không buông nếu chưa có kết quả. Nhiều lần tôi đề nghị giải quyết công việc giúp hắn, nhưng cái tên tiểu tử này chắc là tàu hỏa nhập ma rồi, dù thế nào cũng phải tự mình làm rõ ràng vụ việc Vạn Hữu!



Anh có biết hôm qua hắn đã nói gì khi báo cáo tình hình công việc với tôi không?



Hắn nói, hắn điều tra Vạn Hữu đã đắc tội với rất nhiều người, hiện giờ trong Tỉnh có rất nhiều người muốn trị hắn. Lần này hắn đã chuẩn bị quan tài rồi, hắn không tin là trên thế giới này lại không có công bằng chính nghĩa, hắn đường đường chính chính làm việc, tại sao lại có nhiều người gây trở ngại cho hắn như vậy?



Có phải là có người đang sợ? Chắc trong chuyện này có bí mật không thể nói với người khác?



Mặt của Vạn Ái Dân dần dần đỏ lên, phẫn nộ nói:

-Sằng bậy, ai trị hắn? Cậu nói với hắn, bảo hắn chỉ rõ người đó ra. Nếu thực sự có chuyện đó, thì sẽ kiên quyết xử lý nghiêm khắc! Là cán bộ lãnh đạo lại không nhìn được toàn cục thì sao có thể có thể làm việc được?



Phải có cái nhìn toàn cục, coi trọng đại cục, luôn luôn nhất trí với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Tỉnh, chẳng nhẽ điểm này mà Trần Kinh hắn cũng không hiểu sao?