Quan Sách
Chương 866 : Thay đổi đường lối
Ngày đăng: 11:18 18/04/20
Trà là kỳ môn công phu hồng trà.
Kiều Chính Thanh nâng chén trà lên uống một ngụm, trước chát sau ngọt, dư vị kéo dài.
Nước trà nóng bỏng lướt qua khoang miệng, sau đó toàn bộ chảy xuống cổ, lỗ chân lông toàn thân trong khoảnh khắc cũng như được mở ra, cả người ngay lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Ông ta có thể cảm nhận được, Vạn Ái Dân có chút ngoài mạnh trong yếu.
Ông ta đã quen biết với Vạn Ái Dân nhiều năm, trước giờ chưa từng có cảm xúc như ngày hôm nay.
Ông ta không khỏi cảm thán, năm nay “trư vãng tiền diện củng, kê vãng hậu diện bào” có đủ loại chiêu thức.
Cá tính Trần Kinh kiên cường, trước nay không cúi đầu, lúc mấu chốt hạ quyết định rất nhẫn tâm, không để lối thoát.
Nhưng lần này lại bị ngược tác dụng, bao nhiêu năm nay Kiều Chính Thanh không tìm thấy điểm yếu của Vạn Ái Dân, Trần Kinh gặp mặt một lần liền làm xong.
Một đám cáo già của mình, đều lập thành tinh trong quan trường, lại cố tình không bằng tam bản phủ của Trần Kinh, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự là khó có thể tin được.
Lần này Trần Kinh đắc tội với Vạn Ái Dân rồi, sau này trong công việc sẽ gặp càng nhiều khó khăn.
Kiều Chính Thanh cảm thấy sau này mình phải chiếu cố đến hắn nhiều một chút, cậu thanh niên này thực sự là quá giỏi, người trẻ tuổi có tính quyết đoán như thế này thực sự là khó tìm.
Đợi một thời gian nữa, hắn trưởng thành hơn, lịch lãm hơn nữa, tiền đồ chắc chắn là không thể hạn chế đây.
Ánh mắt Vạn Ái Dân loé ra, thỉnh thoảng ông ta quan sát Kiều Chính Thanh.
Kiều Chính Thanh vẫn luôn ngồi nghiêm chỉnh, thần tình lạnh nhạt, thoáng có chút nghiêm túc, ngoài ra, không có bất kỳ cảm xúc nào khác.
Điều này làm cho tâm lý Vạn Ái Dân có chút bất ổn.
Quan hệ của Kiều Chính Thanh và Hạ Quân rất tốt, điều này ở Lĩnh Nam không phải là bí mật.
Hạ Quân ủng hộ nhật báo Nam Phương, trong này có phải là có bóng dáng của Kiều Chính Thanh?
Ban đầu Vạn Ái Dân muốn đè bẹp Ban hợp tác kinh tế, là một việc rất đơn giản, nhưng bây giờ biến đổi thế này, ngay lập tức liền trở nên phức tạp.
Trong này Hạ Quân và Kiều Chính Thanh dường như có sự ăn ý ngầm.
Điều này khiến cho Vạn Ái Dân ý thức được, khả năng Trần Kinh chỉ là một quân cờ.
Trên vấn đề của Ban hợp tác kinh tế, nếu một mực lấy cây kim so với cọng râu, đằng sau có thể sẽ dẫn phát rất nhiều vấn đề.
Hắn dừng một chút nói:
- Cứ quyết định như vậy đi, địa điểm ở Nam Việt lầu, chúng ta phải họp mặt giao lưu giao lưu.
Mã Thiếu Hoa ở đầu dây bên kia nghe Trần Kinh cười sang sảng.
Ông ta âm thầm lắc đầu, lần này là đem đá buộc mình rồi.
Giống như là một miếng nước bọt nhổ ra, bây giờ lại phải nuốt lại, đây là điều ghê tởm khó chịu.
Nhưng quan trường chính là như vậy, không thể mọi việc đều theo ý mình, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, mặt phải mặt trái là bắt buộc.
Bây giờ Mã Thiếu Hoa chỉ hận bản thân, sao lại đi nghe theo lời nói của Lục Đào.
Cái tên tiểu tử Lục Đào này, lúc châm ngòi là tương đối nhiệt tình.
Bây giờ sự việc đã bại lộ, cục xây dựng đô thị rơi vào khó khăn, anh ta liền phủi mông đi mất.
Mã Thiếu Hoa một bụng bực tức và uỷ khuất, còn không có chỗ nào để nói.
Mã Thiếu Hoa lại nghĩ, Trần Kinh cũng là một tên tiểu tử trẻ tuổi, cảm giác lần này ông ta bị hai tên trẻ tuổi biến thành quân cờ để dùng rồi.
Quan hệ của ông ta và Trần Kinh bắt buộc phải xoa dịu đi.
Hẳn là nghiêm túc mà nói cũng coi như là giải phóng mặt bằng.
Hiện tại công tác giải phóng mặt bằng do cưỡng chế mười hộ trước kia, đến bây giờ đã lên tới hơn một trăm hộ, trong đó nguyên nhân chính là Trần Kinh đã có động tác trong việc giải phóng mặt bằng.
Hiện tại việc thành phố xử lý giải phóng mặt bằng đã rơi vào bế tắc, vấn đề này cục xây dựng đô thị không xử lý tốt, họ không khôi phục công tác giải phóng mặt bằng.
Toàn bộ trọng trách chẳng khác đặt trên vai Mã Thiếu Hoa.
Vào lúc này ông ta không nói với Trần Kinh thì có thể nói với ai?
Trần Kinh với Mã Thiếu Hoa cũng không thân thiết lắm, nhưng đối với cục diện biến hoá hắn lại tương đối nắm rõ.
Mã Thiếu Hoa trước ngạo mạn sau cung kính, chắc chắn là cảm nhận thấy áp lực rồi.
Như thế cũng đúng với ý của Trần Kinh, ông ta không hi vọng quan hệ với thành phố Việt Châu trở lên quá căng thẳng, rồng mạnh không chọc rắn đồng, dù sao bản thân mình cũng làm việc trên đất Việt Châu a.