Quan Sách

Chương 867 : Tình cờ gặp mỹ nhân ở quán rượu

Ngày đăng: 11:18 18/04/20


Nhận được một cú điện thoại bất ngờ.



Điện thoại là Giang Thiên Trác con của Giang Chú gọi tới.



Điện thoại vừa thông, cậu ta cười hì hì nói:

- Trần ca, anh còn nhớ em không? Em Giang Thiên Trác đây.



Trần Kinh thoáng sửng sốt, mới phản ứng lại, cười nói:

- Ai dà, tôi chắc chắn nhớ cậu rồi, chỉ là tôi không ngờ cậu còn nhớ tôi, sao? tìm tôi có việc gì?



Giang Thiên Trác sảng khoái cười nói:

- Kỳ thật không có gì, chỉ là không dễ mới tới Việt Châu được một chuyến, tiện cũng muốn anh chỉ cho em một con đường sáng.



Trần Kinh hơi mỉm cười nói:

- Thôi đi, tiểu tử cậu một bụng gian xảo, còn cần tôi chỉ đường gì cho cậu? Cậu nói thật đi, tìm tôi có chuyện gì? Nếu không nói, tôi sẽ tắt máy ngay.



- Đừng đừng. Trần ca, em thật sự muốn gặp anh, anh không biết, em trở về từ nước ngoài, cha mẹ em đều hạ lệnh cấm túc em, cấm em nửa năm mới được ra ngoài, thanh niên như em, bị chôn ở Hải Sơn chắc điên mất.



Em ra khỏi Hải Sơn tới tìm anh, là thật sự hy vọng anh chỉ điểm giúp em.



Giang Thiên Trác há miệng thật giỏi nói, nói như súng máy đùng đùng.



Cậu ta dừng lại một chút lại nói:

- Trần ca, anh xem anh lớn hơn em mấy tuổi thôi, hiện tại đã là lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở. Cha mẹ em ngày nào cũng lấy anh ra làm gương cho em học tập. Lần này em tới Việt Châu chính là để học tập, nhưng anh phải cho em cơ hội.



- Được được.

Trần Kinh nhíu mày nói:

- Cậu nói địa chỉ đi, ban ngày không được, buổi tối tôi mới rảnh.



- Đương nhiên là buổi tối, đương nhiên là buổi tối. Việt Châu cuộc sống về đêm phong phú như vậy, không tối còn khi nào? Chúng ta gặp nhau ở quán rượu Chiến Địa được không?

Giang Thiên Trác nói.



Về việc chọn địa điểm, cậu ta không dám lỗ mãng.



Quán rượu Việt Châu xa hoa như tước sĩ lam điều, quán rượu kiểu Lâm Ấm này, đều là nơi vui chơi của nam thanh nữ tú.



Đây cũng chính là thiên đường về đêm của những người yêu thích cảm giác mạnh ở Việt Châu.



Mà quán rượu Chiến Địa riêng một ngọn cờ, chủ yếu âm nhạc là chính, cách điệu tương đối cao.



Quán rượu này nổi tiếng là vì có nhiều ca sĩ nổi tiếng đi ra từ đây, mà bầu không khí âm nhạc bên trong cũng rất nồng đậm.



Thiết bị âm hưởng của quán rượu nghe nói lên tới cả triệu, còn bao gồm nhạc cụ khác như đàn dương cầm, trống, cả bộ này cộng lại giá trị cũng rất xa xỉ.
Cuộc sống nên sống một cách đơn giản, thực tế, mấy thứ lòe loẹt kia chỉ là phù phiếm.



Cô gái nhìn chằm chằm Trần Kinh hồi lâu, thấy đối phương không phản ứng, cô cố ý ho khụ.



Rốt cục cô không nhịn được nói:

- Chủ nhiệm Trần, không ngờ người thân phận như anh lại tới quán rượu tìm thú vui, có thể gặp anh ở đây, đúng là bất ngờ.



Trần Kinh thu hồi ánh mắt, vẻ mặt yên tĩnh như nước, thản nhiên nói:

- Tôi đã nói sao hôm nay tiểu Giang có tiết mục biểu diễn này, lại hẹn tôi ra ngoài ngồi một chút, hóa ra thật sự có việc.



Hắn hơi dừng một chút nói:

- Hứng trí của Chu tổng cũng không tệ, công tác bận rộn như vậy mà còn có nhã hứng tới quán rượu ngồi.



Cô gái cả kinh, cô dường như rất giật mình vì Trần Kinh biết mình.



Trần Kinh đương nhiên không biết cô, nhưng Trần Kinh biết chủ tịch của công ty phần mềm Vạn Hữu tên là Chu Hiểu Nhu, tuổi trẻ xinh đẹp.



Người có thể biết thân phận của hắn, hơn nữa lại là cô gái trẻ bất ngờ gặp ở quán rượu, cũng chỉ có thể là Chu Hiểu Nhu.



Chu Hiểu Nhu nhíu mày lại, chợt giãn ra nói:

- Chủ nhiệm Trần, xin chào, sớm nghe nói Chủ nhiệm Trần tuổi trẻ tài cao, hôm nay có thể gặp anh, thật sự cảm thấy vinh hạnh.



Trần Kinh cười cười nói:

- Chu tổng, không cần nói nhiều lời khách khí, tôi biết trong lòng cô nhất định vô cùng hận tôi.



Ánh mắt Chu Hiểu Nhu lưu chuyển, bình thường cô rất giỏi giao tiếp, nhưng hiện tại lại không biết nên nói gì mới đúng.



Trần Kinh bình tĩnh, ít lời, tuy có hỏi tất đáp, nhưng mang lại cho người ta cảm giác xa cách ngàn dặm.



Chu Hiểu Nhu hôm nay cố ý ăn mặc trang điểm hơi đậm, giấu đi vẻ giỏi giang lưu loát, biểu lộ ra sức hấp dẫn của người phụ nữ.



Cô cho rằng, bất kì người đàn ông có phong độ nào, khi đối diện với một cô gái tao nhã, đều thể hiện sự nhiệt tình.



Đáng tiếc, Trần Kinh dường như không có phương độ như vậy, người đàn ông này rất khó tiếp xúc.



Tuy nhiên Chu Hiểu Nhu dù sao cũng không phải hạng người dễ dàng từ bỏ, cô hắng giọng nói:

- Chủ nhiệm Trần, một loạt vấn đề liên quan tới Vạn Hữu chúng tôi, nói thật, người làm doanh nghiệp như chúng tôi vốn không dễ sinh tồn.



Chúng ta có thể nói chuyện từ từ, anh có thể đề xuất yêu cầu cải cách chỉnh đốn với chúng tôi, chúng tôi sẽ làm theo yêu cầu.



Tôi chỉ hy vọng kết quả sau cùng là hai bên cùng thắng, vừa không làm thương tổn môi trường phát triển của ngành phần mềm, lại có thể phù hợp với yêu cầu chính sách liên quan về việc hợp tác giữa trung ương và tỉnh.