Quan Sách

Chương 887 : Muốn đòi độc lập!

Ngày đăng: 11:18 18/04/20


Điều đầu tiên Trần Kinh làm sau khi nhận chức chủ nhiệm Ban hợp tác kinh tế là điều tra nghiên cứu, khẳng định lịch trình chính thức.



Lần này Trần Kinh muốn đi tổng cộng ba địa phương.



Hải Sơn là trạm thứ nhất, sau đó là Nam Cảng, điểm kết thúc chính là Hoàn Thành.



Trần Kinh chọn lựa điều tra nghiên cứu vào lúc này là vừa đúng thời cơ.



Các vấn đề liên quan được mong đợi, sau khi tỉnh phát văn kiện của Đảng, các thành phố đã gửi lại đầy đủ.



Gần đây, các thành phố đối với sự hưởng ứng này tường đối nhiệt liệt, cho tới nay, có hơn nửa thành phố phân công lãnh đạo quản lý cùng với các xí nghiệp đại biểu đến Ban hợp tác kinh tế để phân tích tình hình.



Trước kia, trước cửa Ban hợp tác kinh tế có thể giăng lưới bắt chim, yên tĩnh vô cùng, gần đây bỗng nhiên trở nên náo nhiệt vô cùng.



Cửa ra vào xe đỗ đông nghịt, trước kia không thể nào sánh được.



Trong sân xác định là mười mấy chiếc xe, cuối cùng cũng xuất hiện tình cảnh thiếu thốn chỗ đậu xe.



Mượn lời của nội bộ Ban hợp tác kinh tế đó chính là, khoảng thời gian gần đây, trong viện Ban hợp tác kinh tế cây tùng cây bách đều xanh tốt hơn trước kia rất nhiều, trên cây có rất nhiều loài chim tìm đến sinh sống.



Một số đơn vị có nhân khí, tất nhiên toàn bộ hình ảnh đều thay đổi rồi.



Hiện tại người đến trải qua cố vấn, làm việc càng ngày càng nhiều, các loại điều lệ, chế độ chứng thực cũng trở nên “thuận lý thành chương” (hợp lẽ tự nhiên)



Trước kia, Ban hợp tác kinh tế không khí xám xịt, hiện tại từ trên xuống dưới đều phấn chấn tinh thần.



Trong quá trình điều tra nghiên cứu, Trần Kinh lựa chọn một cơ hội tự thấy là hợp lý đến sở Thương mại một chuyến.



Ban hợp tác kinh tế là một bộ phận của sở Thương mai, Trần Kinh cần phải báo cáo công tác của đơn vị với Chu Duy. Đây là thường lệ.



Vốn dĩ, trước kia, thường lệ này vẫn luôn duy trì rất tốt.



Nhưng chuyện của Ban hợp tác kinh tế quả thực là quá ít, đôi khi căn bản là không có gì để hồi báo.



Cho nên, trong yêu cầu làm báo cáo cũng không có ghi rõ, có đôi khi nửa tháng báo cáo một lần, có đôi khi một tháng, thậm chí mấy thắng mới hồi báo tình hình một lần, không có tiêu chuẩn gì để xác định.



Trần Kinh lợi dụng cái lệ thường này cho nên khi nào hắn muốn gặp Chu Duy, thời gian hoàn toàn do hắn định.



Để báo cáo hôm nay, Trần Kinh đã chuẩn bị khá đầy đủ.



Tất cả công tác của Ban hợp tác kinh tế thời gian gần đây, mỗi chi tiết hắn đều chuẩn bị tài liệu, vừa xem là có thể hiểu ngay.


-Đúng rồi, có một chuyện quan trọng tôi mới được biết! Giám đốc sở, lần này hạng mục này rất được tỉnh coi trọng. Kiều Chủ tịch có ý muốn thành lập một tổ lãnh đạo riêng.



Hắn tự mình kiêm nhiệm tổ trưởng, hiện tại chính là vấn đề Phó tổ trưởng vẫn chưa có quyết định chính xác.



Tôi nghĩ qua thấy Ban hợp tác kinh tế chúng ta chưa có đủ quyền uy, nếu lấy danh nghĩa của đại sảnh đến làm lãnh đạo tổ này, tôi đoán quyền uy sẽ lớn hơn được chút ít.



Cho nên, lần này, vị trí Phó tổ trưởng, hy vọng Giám đốc sở ngài kiêm nhiệm.



Chuyện này tôi đã bàn với Kiều Chính Thanh rồi, anh ấy tỏ ý rất tán thành!



Chu Duy ngẩn người, có chút không rõ ý tứ của Trần Kinh.



Trần Kinh e ngại, cười cười nói:

-Giám đốc sở, Ban hợp tác kinh tế của chúng tôi cuối cùng cũng chỉ là một bộ phận trong đại sảnh. Công tác của chúng tôi hết thảy đều xuất phát từ thực tế, sao có thể giải quyết tốt mọi việc, chúng tôi làm sao an bài được! Ban hợp tác kinh tế chúng tôi hiện tại muốn làm hạng mục này.



Đại sảnh theo lý cũng nên tham dự cùng, hạng mục hoàn thành cũng là một thành tích công tác lớn của đại sảnh, ngài nói như vậy có phải hay không?



Chu Duy hơi nhíu mày.



Trần Kinh trong lòng âm thầm cười.



Chu Duy trong lòng vừa mới tức giận, trên mặt lại cười đến rạng rỡ.



Trần Kinh hiện tại đã chiếm được thế thượng phong, vất vả nắm bắt hạng mục này về Ban hợp tác kinh tế, cùng Chu Duy tiến hành.



Đây kỳ thật chính là cho Chu Duy một món hời, để ông ta có thể ngồi mát ăn bát vàng mà vẫn giành được chiến tích, Chu Duy sao lại chau mày.



Đều do lòng dạ Chu Duy nham hiểm khó lường.



Thông qua chuyện này, Trần Kinh cuối cùng cũng đã tự mình cảm nhận được rồi.



Đối với Trần Kinh mà nói, hắn cần để cho Ban hợp tác kinh tế thực sự có tính độc lập, nhưng lại vừa không thể đắc tội với Chu Duy, khiến ông ta ghét mình.



Hắn càng nghĩ càng thấy chỉ còn có một cách này.



Muốn lấy được lợi ích, phải chia sẻ lợi ích!



Hạng mục này cũng Ban hợp tác kinh tế cũng không thể một mình thôn tính, dù sao cũng phải để lại một miếng cho Chu Duy.



Đây là thỏa hiệp và nhượng bộ, một người ăn nuối không trôi, cũng chỉ có ra hạ sách này mới ổn. Chu Duy nhất định phải hòa hợp chu toàn, tuyệt đối không thể làm căng với ông ta...