Quan Sách

Chương 886 : Dáng vẻ của Thẩm công tử

Ngày đăng: 11:18 18/04/20


Ở Lĩnh Nam có tở báo giải trí Nam Phương là tờ báo có sức ảnh hưởng lớn nhất trong giới truyền thông giải trí.



Mà ngắm trúng ban nhạc Oang Ca này chính là nhà truyền thông này.



Vốn dĩ Trần Kinh định gọi điện cho Đường Ngọc, để tìm hiểu tình hình của nhà truyền thông này.



Ai ngờ buổi tối hắn lại gặp Kim Lộ, vô ý nhắc đến vấn đề này, Kim Lộ vừa nghe đến báo vui chơi giải trí phía Nam, cô liền nói:



- Tờ báo này em biết, ông chủ họ Khâu, là người HongKong, trước kia không phải là làm ăn chân chính. Đầu tiên là xây dựng sản nghiệp cấp ba ở HongKong, hình như sau đấy không lăn lội được ở đấy nữa, mới lấy thân phận thương nhân ở HongKong đến đầu tư.



Tờ báo của ông ta rất đáng ghét, thích nhất là đào móc người khác.



Có rất nhiều người đều định động đến ông ta, nhưng không thể làm gì được ông ta, đoán chừng là có người có thế lực làm chỗ dựa.



Trần Kinh vừa nghe đến ông chủ Khâu này từ HongKong đến, trong lòng hắn có chút



Hắn lập tức gọi điện cho Thẩm Bắc Vọng, hỏi xem có phải Thẩm Bắc Vọng quen Khâu tổng của báo giải trí phía Nam hay không?



Thẩm Bắc Vọng hơi trầm mặc một chút rồi nói:

- Là Khâu Tự Quốc phải không! Chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện.



Trần Kinh liền gọi điện cho Phạm Giang, hai người lại hẹn gặp nhau ở Nam Việt lầu.



Thẩm Bắc Vọng lâu rồi Trần Kinh không gặp nhưng hai người thường gọi điện cho nhau.



Nguyên nhân rất kỳ lạ, nghe đồn là Thẩm Bắc Vọng là người rất lãnh đạm, thậm chí còn lạnh lùng, cho nên có rất ít bạn.



Anh ta đến Đại lục làm ăn mấy năm nay, dường như từ trước đến nay không thể nào dung nhập được với Đại Lục, không giống như một số người khôn khéo, bốn bể là nhà.



Nhưng thái độ của Thầm Bắc Vọng đối với Trần Kinh từ trước đến nay đều rất tốt, thậm chí có mấy lần anh ta còn chủ động gọi điện cho Trần Kinh.



Vị trí mới của Trần Kinh ở Việt Châu, anh ta còn đặc biệt gọi điện đến để chúc mừng.



Mà ấn tượng sâu sắc nhất của Trần Kinh với Thẩm Bắc Vọng chính là ở lần săn bắn ở Việt Bắc, người đàn anh ta dùng cung nỏ để bắn lợn rừng kia.



Vẻ mặt tàn nhẫn, đôi mắt toát ra vẻ lanh lùng hà khắc, khiến cho Trần Kinh rất khó quên.



Trần kinh có nghe qua một số tin đồn, nói Thẩm Bắc Vọng ở Đại lục làm rất nhiều chuyện tanh mùi máu.



Ở Lâm cảng có một băng đảng xã hội đen gọi là “Lưu Cát”, băng phái này sớm đã không hòa hợp với Thẩm Bắc Vọng, năm lần bảy lượt gây khó dễ.



Về sau vì một số chuyện rốt cục cũng chọc giận anh ta, Thẩm Bắc Vọng liền một mạch điều hơn ba mươi cao thủ từ HongKong vào nhập cảnh, trong một đêm ở Lân Cảng đã đẫm trong biển máu của “Lưu Cát”. Chuyện này thậm chí Lâm Cảng không dám công khai với công chúng.


Khâu Tự Quốc khua khua tay, người gọi là Tam Ca đã cười tủm tỉm đi đến bên cạnh ông ta.



Giơ tay ra vỗ vỗ trên bả vai ông ta, không dùng chút sức lực nào.



Ông ta phù phù một chút bỗng chốc quỳ trên mặt đất, nước mắt liền tuôn ra.



- Thẩm công tử, ngài tạm tha cho cái mạng nhỏ này của tôi! Tôi cũng là không làm chủ được mình, Lục Đào người này cậu cũng biết, rất bá đạo. Lần trước anh ta theo dõi một minh tinh tên là Rose, Lão Ưng không biết anh ta, cãi nhau với anh ta. Anh ta liền oán hận trong lòng, liền dồn Lão Ưng đến đường chết.



Tôi… tôi cũng là không có cách nào…



Thẩm Bắc Vọng nhíu mày nói:

- Ông làm gì vậy? Ông cho tôi là xã hội đen sao? Sao lại quỳ trước mặt tôi?



- Không, không!

Khâu Tự Quốc dùng sức đứng lên, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống.



Thẩm Bắc Vọng nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, sắc mặt mới dịu đi một chút, nói:



- Hiện tại anh có cách nào hay không?



Khâu Tự Quốc hơi ngẩn người, lập tức gật đầu nói:

- Có, có! Anh đã nói ra, chuyện này bất kể là như thế nào sẽ không tái diễn nữa, Lục Đào lại đến tìm tôi, tôi sẽ nghĩ cách giao thiêp với hắn, dù có như thế nào, tôi cũng se giải quyết ổn thỏa chuyện này.



- Tôi lão Khâu anh cũng biết, không có tác dụng gì, nhưng dù như thế nào cũng sẽ không thất lễ với cậu được phải không?



- Không có viêc gì thì tốt rồi! Không có chuyện gì nữa ông có thể đi!

Thẩm Bắc Vọng thản nhiên nói, anh ta chỉ chỉ Phạm Giang nói:

- Nhớ kỹ anh ta, anh ta là bạn của tôi!



- Vâng, vâng!

Khâu Tự Quốc liên tục đồng ý, không ngừng cúi đầu trước Phạm Giang, nói năng không đầu không đuôi.



Sau đó hắn vội vàng đi ra ngoài, không dám ở lại thêm dù chỉ là một khắc.



Phạm Giang căng thẳng đến mức đổ cả mồ hôi hột.



Khâu Tự Quốc anh ta không chỉ qua lại một lần, tên béo này rất điên cuồng, không dễ đối phó.



Mở miệng ra là ở Lĩnh Nam hai phe trắng đen mình đều quen biết, ai ra mặt nói chuyện đều không đươc.



Hôm nay không ngờ lại sợ thành như vậy, người họ Thẩm này là thần thánh phương nào? Kinh tử tại sao lại kết giao được với loại người như thế này?