Quan Sách

Chương 890 : Máu tanh

Ngày đăng: 11:18 18/04/20


Đêm khuya, Trần Kinh vừa ngủ mơ màng, một hồi chuông điện thoại khiến hắn bừng tỉnh.



Hắn đứng thẳng lên, cầm điện thoại vừa nhìn số hiện lên, nhíu mày.



- Muộn như vậy…



- Trần Kinh, Trần Kinh, anh đang ở đâu?



- Mau mau cứu tôi…



Trần Kinh trở mình đứng lên, cơn buồn ngủ trong nháy mắt tiêu tan.



Điện thoại là Đường Ngọc gọi, đầu dây bên kia âm thanh rất ồn ào, giọng Đường Ngọc như bị tiếng gì át đi.



Trần Kinh vội hỏi:

- Cô đang ở đâu?



- Nam…Cảng, quán rượu Thánh Nữ Lộ…



- Phanh.

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng vang thật lớn, sau đó Trần Kinh chỉ nghe tiếng “ tít tít”.



Trần Kinh mặc xong quần áo, từ đây tới Nam Cảng không xa, cách chỗ Đường Ngọc chừng 10 phút lái xe.



Trần Kinh trong đầu rất mơ hồ, không biết rút cục có chuyện gì.



Vì sao Đường Ngọc lại ở Nam Cảng? sao lại gặp nguy hiểm?



Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã rạng sáng 0h, Đường Ngọc có thể gọi điện vào lúc này, hơn nữa giọng có vẻ khẩn cấp như vậy, nhất định là gặp phiền toái lớn.



Trần Kinh hít sâu một hơi để bình tĩnh, hắn nhanh chóng gọi điện cho Trần Lập Trung, dặn dò anh ta lái xe tới khách sạn Kim Tinh.



Trần Kinh giọng nghiêm khắc nói:

- Lão Trần, tôi có bạn ở Nam Cảng có khả năng xảy ra chuyện, anh đưa tôi đi Nam Cảng một chuyến, có thứ nào cần thiết cứ mang, hành động phải nhanh.



Trần Lập Trung phỏng chừng cũng đang ngái ngủ, bắt đầu mơ mơ hồ hồ.



Nhưng Trần Kinh vừa nói xảy ra chuyện, anh ta lập tức lấy lại tinh thần.



Trần Kinh mặc quần áo chỉnh tề đi xuống tầng tới viện nhiều nhất mất 5 phút, Trần Lập Trung liền lái xe cảnh sát việc da của Báo Săn tới.



Trần Kinh chỉ chỉ xe của mình hỏi:

- Lái xe này đi.



Trần Lập Trung nhảy mạnh xuống xe, anh ta mặc thường phục, nhưng có thể thấy rõ vẻ mạnh mẽ cứng cỏi, Trần Kinh không lên tiếng, ngồi trên ghế lái phụ, hai người lái xe thẳng tới Nam Cảng.



Quán rượu Thánh Nữ Lộ là một con phố.



Lúc Trần Kinh và Trần Lập Trung tới, con đường này rõ ràng đã trở nên rất vắng.



Đèn đường chiếu trên đường, không có người cũng không có xe.



Trần Lập Trung nói:

- Đi đâu?



Trần Kinh nhíu mày, nhìn chằm chằm phía trước.
Người đàn ông béo lùn hai chân đột nhiên đạp trên đùi Trần Lập Trung.



Trần Lập Trung lảo đảo một cái liền vồ về phía trước.



Thân thể mất trọng tâm, anh ta đột nhiên quay đầu lại kêu:

- Mau…



Thanh âm thứ hai còn chưa thoát ra.



Người đàn ông béo lùn trên mặt đất đã đột nhiên nhảy bắn lên, khuỷu tay hồi một kích, Trần Lập Trung một thân kêu rên, buông mình mềm nhũn trên mặt đất không nhúc nhích.



Trần Kinh hoảng hốt.



Đột nhiên đóng cửa lại, lủi sang ghế lái.



Người đàn ông béo lùn như thấy được động tác của Trần Kinh.



Ông ta trói tay lại, không chần chừ, người biến thành một mũi tên điên cuồng chạy về hướng xe bên này.



Trần Kinh luống cuống tay chân, loạn lên, rốt cuộc ngồi được lên vị trí lái.



Hắn vừa khởi động ô tô.



Liền nghe “rắc” một tiếng.



Cửa kính thủy tinh bị người ta đập vỡ.



Một cánh tay máu chảy đầm đìa vươn tới, một tay túm lấy cổ Trần Kinh.



Trần Kinh chỉ cảm thấy mạch máu của mình đột nhiên như bị cái gì chặn lại.



Trong ngực sắp nổ tung, căn bản không thở được.



Hắn liều mạng giãy dụa, cặp tay kia càng lúc cành mạnh.



- Anh…anh…



Trần Kinh khó khăn kêu một tiếng, dốc toàn lực ra ngoài.



Hắn có một thứ cảm giác, cảm thấy trong lúc này bản thân như muốn dừng hô hấp.



Trần Kinh từ khi chào đời tới nay, chưa bao giờ mình cách cái chết gần như thế.



Lòng vô cùng sợ hãi.





Hai mắt trợn lên, hét lên:

- Tam ca tam ca…



Người đàn ông bên ngoài xe hơi sảng sốt, trần Kinh liên cảm thấy chỗ mình ngồi lỏng lỏng.



Bên ngoài không khí bừa bãi vô cùng.



Cảm giác này không thoảng mái, mà là ho khan kịch liệt, ho đến như cuốn lại một cuộn, nội tâm khó chịu một cách khó giải thích.