Quan Sách
Chương 891 : Xã hội đen
Ngày đăng: 11:18 18/04/20
Tam ca cái tên này Trần Kinh từng nghe Thẩm Bắc Vọng nói.
Ngày đó Trần Kinh và Phạm Giang cùng đi gặp Thẩm Bắc Vọng, người đàn ông không rời Thẩm Bắc Vọng một bước ở đó, chính là người trước mặt này.
Trần Kinh mở cửa xe, nhấc lên xe, tay chân phát run.
Người này toàn thân đều là vết đao, lưng, eo bụng chân, không có chỗ nào đầy đủ.
Máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, thịt ở miệng vết thương mở ra, có mấy chỗ còn có thể nhìn thấy xương trắng hếu bên trong.
Trần Kinh không thể tin, vừa rồi mình lại bị người này nắm cổ, không hề có lực phản kích gì.
Nếu không phải cuối cùng mình gọi một tiếng Tam ca.
Cổ mình chắc đã bị anh ta bẻ gãy.
- Đường Ngọc, Đường Ngọc ở đâu? Anh có biết không?
Trần Kinh lớn tiếng nói.
Người đàn ông tên Tam ca này yếu ớt chỉ tay về phía trước:
- Hồ nước sau mưa, ở một nhà vệ sinh.
Trần Kinh nhanh chóng đi theo hướng anh ta chỉ.
Rốt cục hắn tìm được Đường Ngọc.
Phòng vệ sinh, cửa bị khóa chắc.
Trần Kinh cố hết sức, cuối cùng dùng chân đá văng cửa ra.
Sau đó hắn liền thấy một bóng người quen thuộc, Đường Ngọc giống một con mèo nhỏ bị thương nằm rúc bên bồn cầu.
Đường Ngọc
Cô đầu bù tóc rối, sắc mặt nhợt nhạt, môi bầm đen.
Ánh mắt cô đã mắt đi thần thái lúc trước, trở nên trống rỗng mê man.
Cả người cô đang run rẩy, tay phải bị máu nhuộm đỏ, quần áo trắng cũng đều thành màu đỏ.
- Đường Ngọc.
Trần Kinh quát to một tiếng.
Cô gái đột nhiên mở mắt nhìn Trần Kinh, cô định đứng dậy nhưng lại run run muốn ngã.
Trần Kinh vội tới đỡ cô.
Cô khó khăn ngẩng đầu, cười quỷ dị với Trần Kinh, sau đó đột nhiên như trời trồng, té xỉu vào ngực Trần Kinh.
Trần Kinh dùng sức ôm cô.
- Không phải vội nói, thương thế của cô khá nghiêm trọng, trước tiên tĩnh dưỡng cho tốt, có chuyện gì chúng ta sau này sẽ tính.
Đường Ngọc nhấp nháy mắt, gật gật đầu, khóe miệng mỉm cười.
- Thẩm Bắc Vọng có tin tức gì chưa?
Đường Ngọc nói.
Trần Kinh ngẩn người lắc đầu nói:
- Không có, điện thoại không thông, cũng không có tin gì của anh ta.
Khóe miệng Đường Ngọc co quắp, không nói gì nữa.
Qua thật lâu, cô lại nói:
- Ngày hôm qua, ngày hôm qua…Tam ca đâu?
- Anh ta…anh ta đã cứu tôi.
Trần Kinh mặt nhăn mày nhíu chợt dịu dàng nói:
- Người đàn ông tên Tam ca này, tôi đã sắp xếp người điều trị cho anh ta, thương thế của anh ta khá nặng, không sắp xếp tới bệnh viện. tuy nhiên cô yên tâm, điều trị chắc không thành vấn đề.
Với thân thể của anh ta, không lâu có thể bình phục.
Hắn dừng một chút nói:
- Hôm qua rút cục xảy ra chuyện gì? Sao cô lại biết tôi có thể tới?
Đường Ngọc lắc đầu:
- Tôi cũng không biết, tôi…tôi…tôi cũng chỉ thử gọi điện. ngày hôm qua…hôm qua rất đáng sợ. rất nhiều người vọt vào quán rượu chém lung tung, tôi khi đó đang nói chuyện với Thẩm Bắc Vọng…sau đó có người chém tới…
Trần Kinh trầm ngâm không nói.
Đường Ngọc chỉ nói vài câu, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra cảnh hôm qua.
Rất có khả năng, đám người này là nhằm vào Thẩm Bắc Vọng.
Đường Ngọc cũng có thể chỉ là bị ngộ thương.
Nếu thật vậy, trên đất Lĩnh Nam, có bao nhiêu người dám phách lối như vậy, trong phố sá sầm uất dám tụ tập người chém giết?
Trần Kinh không quen với chiến tuyến công an kiểm sát tòa án, nhất thời không nghĩ ra gì.
Hắn đứng dậy vỗ vỗ bả vai Đường Ngọc nói:
- Được rồi, hiện tại cơ thể cô còn khá yếu, nói ít thôi, khỏe rồi, cái gì cũng có thể nói, hiện tại nghỉ ngơi đi.
Đường Ngọc gật đầu, bộ dạng rất dịu dàng.
- Cảm ơn, cảm ơn anh.
Trần Kinh ngẩn người, ánh mặt nhìn chằm chằm cô cười:
- Nên cảm ơn tôi, trường hợp hôm qua quá khủng khiếp, tôi cả đêm mơ ác mộng không ngủ được…