Quan Sách

Chương 894 : Học trò cuối cùng!

Ngày đăng: 11:18 18/04/20


Trần Kinh là một người nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán.



Sau khi hắn kết thúc khảo sát ba thành phố, trở về lập tức tổ chức hội nghị toàn thể đơn vị, bố trí báo danh và sơ thẩm doanh nghiệp nổi tiếng.



Sau khi hội nghị công tác kết thúc, công tác đăng kí và sơ thẩm“doanh nghiệp nổi tiếng Trung Hoa”sẽ chính thức vén màn.



Vào ngày Trần Kinh tuyên bố bắt đầu công tác đăng kí.



Ban hợp tác kinh tế đông nghịt người, cả tòa nhà đậu đầy xe.



Bên ngoài tòa nhà bây giờ đã là địa bàn của Đại học Việt Châu rồi, những đường phố xung quanh cũng đậu đầy xe.



Những doanh nghiệp đăng kí của mười mấy thành phố toàn tỉnh, một số thành phố còn có lãnh đạo đi cùng, đều hướng về Ban hợp tác kinh tế Việt Châu, Ban hợp tác kinh tế Việt Châu nhân khí thịnh vượng, sự hăng hái của công tác đăng kí, trước đây chưa từng có.



Lần này công tác doanh nghiệp nổi tiếng làm rất đến nơi đến chốn, đầu tiên Tỉnh ủy rất chú trọng, triệu tập hội nghị chuyên môn.



Hơn nữa Ủy ban nhân dân tỉnh đối với những xí nghiệp đăng kí thành công thực hiện thưởng ba trăm nghìn tệ.



Tỉnh ủy coi trọng, đến các thành phố bên dưới.



Hiện tại mọi người đều so đo, cạnh tranh rất khốc liệt.



Dự án doanh nghiệp nổi tiếng lần này, bọn họ coi là một cơ hội cạnh tranh.



Ủy ban thành phố Hải Sơn thành lập tổ lãnh đạo chuyên môn phụ trách chuyện này, hơn nữa xác định rõ ràng doanh nghiệp đăng kí thành công, Ủy ban thành phố thưởng một triệu nhân dân tệ.



Giống với Hoàn Thành, Thông Môn, Nam Cảng cơ bản cũng đều là mức này.



Sự khích lệ của số tiền thưởng này chắc chắn làm tăng tính tích cực của các doanh nghiệp, quan trọng hơn là nâng cao giá trị của doanh nghiệp nổi tiếng.



Số doanh nghiệp hôm nay đến Ban hợp tác kinh tế không ngờ vượt quá 300 doanh nghiệp.



Vốn định sẽ thông báo quy trình đăng kí và phê chuẩn ở phòng họp lớn của Ban hợp tác kinh tế, nhưng vì số người quá đông, phòng họp không đủ ngồi.



Hôm nay Chu Hoa phụ trách sắp xếp công việc của hội nghị.



Cô đến Ban hợp tác mấy năm chưa từng nhìn thấy cảnh tượng lớn như vậy.



Cùng với hưng phấn thì chân tay cũng rất bận bịu.



Cô hôm nay toàn thân mặc một bộ đồ công sở màu đen, tóc búi cao, trang điểm nhẹ, tao nhã mà già giặn.



Cô vội vội vàng vàng tiến vào phòng Trần Kinh để báo cáo công việc, trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi, mặt hồng hây hây.


Ông ta đã hơn sáu mươi rồi, học trò khắp thiên hạ, quan chức cao cấp trong Vụ và ở Tỉnh đều là học trò của ông ta.



Trong giới kinh tế học nước nhà cực kì có uy nghiêm.



Ông ta chính là không biết uống rượu, cứ uống rượu vào là khoác lác khoe khoang, sau đó loạn vai vế.



Cũng không biết vì sao, ông ta dường như đặc biệt có hứng thú với Trần Kinh, luôn tìm Trần Kinh để cụng ly.



Đông Kỳ Vi ở bên cạnh thấy vậy, nói:

-Giáo sư Lỗ, ông cả đời này dạy nhiều học trò thành danh như vậy, cháu thấy quan hệ của ông với Trần Kinh thân thiết như vậy, hay là ông dứt khoát nhận Trần Kinh làm học trò đi!



Lỗ Bình ngơ ngẩn, đặt chén xuống, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều rồi.



Ông nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:

-Tiểu Trần, cậu vẫn chưa hoc nghiên cứu sinh?



Trần Kinh gần đây đang học nghiên cứu sinh ở trường Đảng của Tỉnh ủy, hắn định nói sự thật, Đông Kỳ Vi đá chân hắn một cái.



Trần Kinh bèn thay đổi nói:

-Giáo sư, cháu từ trước đến giờ vẫn tự học, vì một cái bằng mà học nghiên cứu sinh cháu không muốn, cho nên...



Đông Kỳ Vi cười ha ha nói:

-Ông xem, Chủ nhiệm Trần làm kiêu rồi, cái gì mà vì một cái bằng nên không muốn, nói thật là không gặp được thầy tốt. Hôm nay giáo sư Lỗ ở đây, cậu còn không theo sát một chút, lập tức kính một ly đi!



Trần Kinh cầm một chai rượu Mao Đài đến rót đầy một chén, cung kính nói với Lỗ Bình:



-Giáo sư Lỗ, kinh tế học bác đại tinh thâm, thế nhưng cháu ngu muội không học được tinh túy. Hôm nay anh Đông giới thiệu ông, đối với kiến thức và nhân phẩm của ông cháu rất ngưỡng mộ, cho nên khẩn cầu ông có thể nhận cháu làm học trò...



Hôm nay Lỗ Bình là nhân vật lớn nhất.



Trần Kinh hôm nay lại là chủ nhà.



Trần Kinh mở miệng như vậy, mọi người đều anh một câu tôi một câu tác hợp.



Lỗ Bình im lặng rất lâu, cầm chén rượu lên nói:

-Tôi uống một chén, cậu uống ba chén! Vốn dĩ tôi không định nhận them học trò nữa. Dù sao mấy học trò của tôi địa vị cao rồi, một vài người dựa danh tiếng thầy giỏi, mua danh chuộc tiếng rất nhiều.



Tiểu Trần hôm nay tôi uống rượu, cậu lại có thành ý, tôi mượn hơi rượu lại phạm vài sai lầm.



Hôm nay mọi người làm chứng, Lỗ Bình tôi nhận học trò cuối cùng chính là Trần Kinh, sau này không bao giờ nhắc đến chuyện học trò nữa!