Quan Sách

Chương 895 : Đột nhiên đụng phải Hạ Quân

Ngày đăng: 11:19 18/04/20


Công việc của Ban hợp tác kinh tế rất hot, ở Việt Châu đã trở thành một phong cảnh hoa lệ.



Một dự án vừa mới bắt đầu đã thu được hơn chục triệu, đây rõ ràng là vơ vét tiền, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân.



Không biết có bao nhiêu đơn vị và ban ngành ghen tị chết đi được, nhưng ai có thể nói này nói kia vào thời điểm này?



Phải biết rằng Ban hợp tác kinh tế hiện tại vơ vét của cải, người ta không phải là cưỡng chế, càng không phải là chủ động giơ tay ra với các doanh nghiệp.



Hiện tại có bao nhiêu doanh nghiệp muốn đem tiền đến cho bọn họ, bọn họ còn không cần.



Hai bên đều tình nguyện, ai có thể nói gì?



Như vậy so với doanh nghiệp đem tiền đi quyên góp cho hội chữ thập đỏ, mọi người đều vui vẻ quyên góp, đều so đo quyên góp, ai đi phê bình hội chữ thập đỏ nhận nhiều tiền của người ta?



Hơn nữa, dự án của Ban hợp tác kinh tế là lãnh đạo quan trọng của tỉnh ủng hộ.



Bí thư Mạc và Chủ tịch tỉnh Chu đều đã bày tỏ thái độ.



Phó chủ tịch tỉnh, Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy Kiều Chính Thanh đích thân làm chủ.



Người ta có bối cảnh vững chắc, thu nhiều tiền thì sao chứ?



Mọi người chỉ có thể giương mắt lên mà nhìn một nơi vốn chẳng có việc gì trong nha môn, bỗng nhiên trở nên thịnh vượng, xe tới xe lui, mọi người phía dưới đều cực kì săn đón.



Có người ghen tức nói, hiện tại nhân khí của Ban hợp tác kinh tế tỉnh đều đuổi kịp Ủy ban cải cách phát triển rồi.



Tổ sơ thẩm doanh nghiệp nổi tiếng đã bắt đầu hành động rồi.



Toàn bộ công việc sau khi khởi động bắt đầu đâu vào đấy tiến lên phía trước.



Trần Kinh tìm cơ hội đến Ủy ban nhân dân tỉnh để báo cáo tiến triển công việc với Kiều Chính Thanh.



Kiều Chính Thanh hứng thú không tệ, ông ta đập tay nói:

-Lần này tỉnh ủy định vị, là hi vọng dự án doanh nghiệp nổi tiếng có thể kích thích các thành thị có thể cạnh tranh, anh đuổi tôi chạy, cạnh tranh lành mạnh, đây là cục diện mà chúng tôi mong muốn. Hiện tại xem ra, hiệu quả đã đạt được rồi, có thể nói đã giai đoạn đầu tiên đã thắng lợi.



Chúng ta lập tức phải tổ chức đại hội mở rộng toàn tỉnh, tôi đã báo cáo đề tài thảo luận của các cậu lên trên, đến lúc đó tôi sẽ tôi sẽ báo cáo đề tài thảo luận này với Thường vụ.



Trần Kinh nói:

-Vậy thì tốt, hiện tại tình thế rất tốt. Tôi muốn xem có thể thêm vài hạng mục hợp tác nữa hay không. Ý nghĩ của tôi là muốn làm hợp tác giữa Nam Cảng và Hải Sơn, Ban hợp tác kinh tế chúng tôi ra mặt phối hợp làm hợp tác kinh tế liên hợp.



Định vị của vùng kinh tế ý tưởng sơ bộ của tôi là làm kĩ thuật cao hiện đại.



Hiện tại việc điều chỉnh cơ cấu và chuyển hướng ngành nghề của kinh tế toàn tỉnh đang ở giai đoạn mấu chốt, các thành phố phía dưới đối với con đường điều chỉnh kết cấu kinh tế và chuyển đổi ngành nghề kinh tế rất mơ hồ.



Một mặt vừa được lợi ích không ai muốn bỏ, mặt khác mọi người đều biết rõ mô hình hiện hữu đã đến cực hạn, tiền đồ sẽ không rộng mở.
Trần Kinh hướng về cô cười nói:

-Thực sự xin lỗi, gần đây bận quá, không đến thăm cô! May mà cô ở lâu, hôm nay tôi mới có cơ hội đến!



Trần Kinh đặt hoa trên tủ ở đầu giường, đặt giỏ hoa quả dưới đất, tìm một chỗ ngồi xuống.



Đường Ngọc hé miệng cười cười, bỗng nhiên nói:

-Tiểu Lan, bình hoa đâu? Đem hoa cắm vào. Cô không phải là thích bách hợp sao? Chúng ra có bách hợp rồi.



Y tá Tiểu Lan ngẩn người, đứng im như tờ, mãi mới phản ứng lại, nói:

-Được, được! Tôi lập tức làm!



Cô đến cầm hoa, rất ngạc nhiên nhìn Trần Kinh một cái.



Trong lòng cô khó chịu, nhìn không ra người này có gì nổi bật, tại sao...



Một bình hoa bỏ không bảy tám ngày rồi, phóng viên Đường vẫn không dùng đến, hôm nay lại đột nhiên dùng.



Người đàn ông này...



Trần Kinh và Đường Ngọc cũng không biết tâm tư của cô bé.



Đường Ngọc lặng lẽ nhìn cô bé cắm hoa vào trong lọ, sau đó chỉnh lại thật đẹp, miệng cô khẽ cong lên, lộ ra vẻ tươi cười, nói:



-Hoa đẹp thật, cảm ơn anh!



-Khách khí như vậy sao?

Trần Kinh nói.

-Nên đến từ lâu rồi, cứ kéo dài đến hôm nay, tôi rất áy náy!



Đường Ngọc liếc Trần Kinh một cái, trong lòng nghĩ mình vẫn luôn đợi hắn đến, thực sự là đến muộn, bình hoa đem đến đã bỏ không bảy tám ngày rồi.



Nhưng cô nghĩ lại, bình hoa cuối cùng cũng được dùng, đây cũng là một chuyện vui.



-Bữa trưa cùng ăn đi? Tôi mời anh ăn cơm của bệnh viện, thức ăn không tệ, bốn món ăn một bát canh, tiêu chuẩn quốc yến! Thế nào?

Đường Ngọc nhíu mày nói.



-Ăn cơm?

Trần Kinh giơ tay nhìn đồng hồ.



Đúng là đã đến lúc ăn cơm, hôm nay Tương Hằng Vân đến, vốn đã hẹn ăn cơm, e rằng không kịp.



Hắn trầm ngâm một lát gật đầu nói:

-Được, cùng nhau ăn cơm đi. Tôi đi gọi một cuộc điện thoại trước đã...