Quan Sách

Chương 909 : Bệnh nặng!

Ngày đăng: 11:19 18/04/20


Người tính không bằng trời tính.



Vốn Trần Kinh đã an bài gặp mặt Đường Chí, mặt khác còn muốn thăm hỏi Cao Vệ.



Nhưng ông cụ Phương gia bỗng nhiên bệnh nặng, Phương gia từ trên xuống dưới bao gồm cả Tây Bắc hệ đều khẩn trương lạ thường, hai người đứng đầu đời thứ ba của Phương gia đều tập trung tại cổng bệnh viện để thăm bệnh.



Mà Cao Vệ thì gọi điện thoại cho Trần Kinh, nói ông ta phải đi Singapore ngay để khảo sát, khả năng không có thời gian gặp mặt Trần Kinh.



Đối với việc lần này, Cao Vệ ha hả cười nói:

-Tôi cũng không phải có ý chối từ đây, trong mắt tôi cậu chính là con dê béo, có cơ hội tóm được cậu, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha. Chỉ tiếc là lần này lãnh đạo an bài đi Singapore, lập tức khởi hành, chúng ta chỉ có thể hẹn gặp lần sau thôi.



Trần Kinh nói:

- Bộ trưởng Cao, ngài không phải chính là lãnh đạo sao?



Cao Vệ cười nói:

-Lãnh đạo còn có lãnh đạo, cậu nghĩ rằng tôi và cậu hiện tại rất tự do sao? Nếu không phải lãnh đạo ra lệnh, tôi cứ như vậy một mình chạy ra ngoài, người khác nhìn thấy chắc chắn coi tôi thành cuốn gói chạy trốn, hậu quả chính là bị cả nước truy nã!



Cao Vệ nói rất hài hước, nhưng cũng có thể thấy vị trí hiện tại của ông ta rất mẫn cảm.



Phó bộ trưởng bộ Tài chính, thần tài thực sự.



Thần tài xuất ngoại, nếu như không phải có việc gì đặc biệt, thì không thể, lần này Cao Vệ xuất ngoại khả năng cũng là có nguyên nhân đặc biệt khác.



Nói chuyện cùng Cao Vệ, Trần Kinh không cảm thấy chút áp lực nào cả.



Cao Vệ có một loại năng lực, ông luôn khiến cho người khác cảm thấy ông không giống như người trong quan trường.



Ông nói chuyện hài hước, khôi hài, hơn nữa không lên giọng, cũng không dùng lời sắc bén, giống như cùng bằng hữu nói chuyện phiếm vậy.



Không thể phủ nhận đây là một ưu thế của ông.



Trần Kinh vô cùng có tình cảm tốt đối với ông.



Có thể tưởng tượng được, Cao Vệ cũng là người lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm như vậy.



Ông sao có thể biểu hiện ra bên ngoài một cách đơn giản như vậy được?



Hơn nữa, ông từ cơ sở tiến lên vị trí lãnh đạo các bộ và ủy ban trung ương, quá trình ấy, ông đã phải trải qua bao nhiêu khốn khổ gian nan cơ chứ?



Khó vậy mà ông vẫn có thể giữ được tác phòng rộng lượng, khôi hài, thẳng thắn và thành khẩn, đây là điều rất khó có thể làm được đấy.



Nhật trình bị đảo lộn, Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ cùng nhau vào viện thăm Phương lão gia.



Lão tướng quân mấy năm nay sức khỏe càng ngày càng giảm.



Bắt đầu từ mấy năm trước, ông cũng đã trường kỳ ở bệnh viện.



Bệnh của ông là bệnh mãn tính, hơn nữa thân thể người già cũng đã suy nhược đi nhiều.



Bệnh tình khi tốt khi xấu, lúc tốt có thể nói chuyện, đọc sách, lúc xấu cơ bản cũng chỉ có thể nằm gường không ngồi dậy nổi, khả năng giao tiếp cũng đều mất đi.



Bất kể là Phương gia hay là Tây Bắc hệ, tất cả mọi người đều hiểu rõ, ngày ông cụ ra đi đã không còn xa rồi.
Cô buông tay Trần Kinh ra, bước nhanh đến trước giường kêu một tiếng:

-Ông nội...



Phương lão gia nằm ở trên giường, nhấc lưng dậy.



Ông mặc một bộ đồ bệnh nhân màu xanh bình thường, thần sắc rất tiều tụy, nhưng lại rất sạch sẽ.



Khóe miệng của ông có chút vết tích của nước bọt, hai mắt như trước rất có thần thái.



Ông bỗng nhúc nhích dường như muốn vươn tay ra lại không thể làm được.



Phương Uyển Kỳ liền vội vươn tay bắt lấy tay của ông, ông cụ cầm lấy tay của Phương Uyển Kỳ, khóe miệng lộ ra một nụ cười:

-Hiện tại vươn tay một cái so với năm đó công hạ một trận địa còn khó hơn!



Trần Kinh vốn rất bình tĩnh, nhưng thấy ông cụ gian nan nói ra những lời này, trong nháy mắt, hắn liền cảm thấy khóe mắt cay cay.



Trên người ông có một cảm giác thản nhiên, không sợ hãi, khiến lòng hắn rung động.



Đối với sinh tử, có bao nhiêu người có thể thong dong lạc quan như vậy?



Phương Uyển Kỳ sớm đã khóc không thành tiếng rồi, nước mắt lã chã rồi.



Phương lão gia khẽ cau mày, nói:

-Tạm thời cũng chưa chết, cháu khóc như vậy làm gì? Không tốt cho đứa bé đâu!



Phương Uyển Kỳ lau nước mắt, bình tĩnh trở lại.



Ông cụ hơi động đầu, ánh mắt nhìn về phía Trần Kinh, mỉm cười.



Ông dường như đang chào hỏi Trần Kinh, lại tựa hồ đang cười Phương Uyển Kỳ yếu ớt, lại hình như nhìn thấy chuyện gì buồn cười.



Nụ cười này ẩn chứa quá nhiều ý nghĩa, Trần Kinh vội tiến lại gần gọi một tiếng:

-Ông nội!



Ông cụ liếm liếm đôi môi khô, nói:

-Lĩnh Nam là một nơi tốt, ta không đi được! Cháu phải quý trọng công tác ở Lĩnh Nam.



Trần Kinh trịnh trọng gật đầu.



Ông cụ lại thay đổi chủ đồi, hỏi:

-Có xem là trai hay gái không?



Trần Kinh hơi sửng sốt, lắc đầu.



Ông cụ nói:

-Không nên xem, xem là trái pháp luật. Chuyện vi phạm pháp luật không được làm!



Trên mặt ông lại lộ ra nét tươi cười, lời vừa mới nói tựa như một câu chuyện phiếm vậy.



-Sinh ra nhớ nói cho ta biết, ôm lại cho ta xem...

Ông cụ nói chuyện dường như đã rất gắng sức, Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ gần như đồng thời gật đầu.