Quan Sách

Chương 923 : Độc thủ phía sau

Ngày đăng: 11:19 18/04/20


Hạ Quân cười càng tươi, Nhạc Vân Tùng tâm tình càng khẩn trương.



Nhạc Vân Tùng cũng là nhân vật cứng rắn, bình thường sát phạt khá quyết đoán, cũng không phải kẻ ăn chay niệm Phật.



Nhưng trước mặt Hạ Quân, ông ta quy tắc như học sinh tiểu học.



Khí khái của Hạ Quân quá lớn, cho dù là Nhạc Vân Tùng cũng không dám xem nhẹ, ông ta chỉ có thể đúng quy tắc, không dám dở trò quỷ trước mắt thần.



Dưới tình huống càng nguy cơ, càng phải thành thực, càng không được động não, đây là tâm đắc Nhạc Vân Tùng tổng kết từ kinh nghiệm nhiều năm chính trị.



Thông minh chỉ có thể dùng trên những người ngốc nghếch, trước mặt người thông minh mà tỏ ra thông minh thì đó là ngu xuẩn.



Rõ ràng, Hạ Quân là người thông minh, Nhạc Vân Tùng không có bất kỳ ý nghĩ đùa giỡn gì trước mặt ông ta.



Cho nên Hạ Quân luôn cười an ủi ông ta, ông ta ứa mồ hôi lạnh báo cáo quyết định xử lý những người phụ trách của Thành ủy liên quan tới việc lần này với Hạ Quân.



Hiện tại ngoài Vương Tự Quốc sớm đã bị Hạ Quân miễn chức.



Thành ủy Hoàn Thành cũng liệt ra một danh sách phần lớn cán bộ cần xử phạt.



Trong đó bao gồm Cục trưởng Công an, nhân vật số một Đảng chính quyền địa khu nơi sự việc xảy ra, những lãnh đạo phân quản…tổng cộng có hơn mười người.



Đối với việc xử lý đám người này, Nhạc Vân Tùng tuân thủ nguyên tắc nghiêm khắc, cách chức nghiêm túc, sau đó là ghi tội, cảnh cáo nghiêm trọng…



Xử lý rất nặng, phải giết gà dọa khỉ.



Cho tới tận khi ông ta báo cáo xong hết, Hạ Quân vẫn cười như trước.



Ông ta lau mồ hôi trên trán nói:

- Thư ký Hạ, anh có dặn dò gì?



Hạ Quân thản nhiên nói:

- Lão Nhạc à, đối với vấn đề xử phạt, tôi thấy có thể ít hơn chút không? Đại bộ phận cán bộ của chúng ta là tốt, đều tích cực, đối với những cán bộ phạm sai lầm, chúng ta phải hết sức cố gắng giáo dục, để cho họ cơ hội mới để sửa đổi.



Những cán bộ các anh chuẩn bị miễn chức, chứng minh những cán bộ này chắc chắn có vấn đề nghiêm trọng, tôi không ý kiến.



Nhưng cán bộ xử phạt, tôi thấy vẫn là nên miễn thì miễn đi. Không cần để tư tưởng của mọi người có gánh nặng, hiện tại đối với Hoàn Thành mà nói, quan trọng là lấy lại được niềm tin của mọi người, phải đoàn kết mọi người lại, cùng nỗ lực làm việc, thay đổi hiện trạng…




Nhưng tư thế này của anh ta, lại khiến cả người anh ta như một cây cung, toàn thân trên dưới tràn đầy một cỗ lực lượng khó nói thành lời, dường như ngay sau đó, cả người anh ta sẽ bắn thẳng, bắn thẳng năng lượng kinh thiên của cả cơ thể anh ta về phía trước.



Trên xe lăn, một người đàn ông thần thái rất khó coi.



Người đàn ông mặc áo ngủ rộng thùng thình, ngoài cái đầu, những nơi khác đều bị áo bao phủ.



Mà một bộ phận anh ta để lộ ra lại khiến người khác nhìn thấy phải ghê người, không đành lòng nhìn.



Trên mặt anh ta có hai vết sẹo rất dài, đều là vị trí từ lông mày cong xuống, cơ gân trên mặt anh ta run run, hai vết thương kia liền như hai con rết bán vào mặt anh ta vặn vẹo, đầy vẻ quỷ dị tà ác.



Điều duy nhất khiến người ta thấy không tầm thường chính là cặp mắt của anh ta.



Cặp mắt kia thâm thúy như hồ sâu, sâu không thấy đáy.



Ánh mắt của anh ta cũng không thấy sắc bén, nhưng lại khiến người ta không dám nhìn thẳng, qua đôi mắt này, có thể khiến người ta cảm nhận được người đàn ông này không phải nhân vật bình thường.



- Thiếu gia, sự việc Hoàn Thành phía Đại lục đã kết luận, phía chính quyền kết luận đây là do một lần sống mái giữa Đông Bắc bang và Hoàn Thành Ly Tâm hội. Trận này Ly Tâm hội gần như thương vong không còn gì, chỉ vẻn vẹn một vài người đứng đầu bang là chạy thoát.



Anh yên tâm, không ai có thể liên tưởng tới chúng ta…

Người đàn ông mặc âu phục cung kính nói.



Người thanh niên trên xe lăn miệng hếch lên, lộ ra nụ cười cực kỳ khó coi nói:

- Nếu bọn họ còn không đang lẩn trốn, thì cứ tạo điều kiện cho họ xuất hiện, tôi rất mong thấy họ.



Người đàn ông mặc âu phục sắc mặt lạnh lùng nói:

- Đã sắp xếp xong xuôi rồi, bọn họ chỉ cần xuất cảnh, lập tức chúng ta sẽ biết. Đến lúc đó, anh có thể tự tay lột da bọn họ. Có thể thả diều họ từ tòa nhà Trung Hoàn, bay tới tận vịnh Victoria cho cá ăn.



Người thanh niên trên xe lăn không nói gì, ánh mắt nhìn vịnh Victoria, hai mắt lóe lên như sao.



- Tam ca thì sao…



Người thanh niên trên xe lăn hộc ra ba chữ, từ từ quay đầu nhìn về phía người đàn ông sau lưng.



Người đàn ông mặc âu phục hít sâu một hơi, qua thật lâu mới nói:

- Lão Tam không chết, anh ấy ở Việt Châu, so với thương thế của anh, anh ấy thậm chí không nhìn ra bao nhiêu thương tổn, lão Nhị nghe tin, nhìn anh ấy từ xa, không nói gì, không đối mặt.