Quan Sách
Chương 942 : Đi đã là quyết định không tránh được
Ngày đăng: 11:19 18/04/20
Hương trà bay bay.
Trong thư phòng không khí rất hòa hợp.
Đại viện Uỷ viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam ban đêm rất yên tĩnh. Trong màn đêm yên tĩnh, mùi sách và hương trà hòa quyện trong thư phòng, hứng khởi của Mạc Chính rất cao.
Ông ta và Trần Kinh nói chuyện về “Tăng Văn Chính công gia thư”, “Tư Trị thông giám”, “nhân vật chí”
Dần dần, thậm chí ông ta nói tới “Tích thiên tủy xiển vi”. Nói tới “Tử bình chân thuyên bình chú”
Trong lúc nói chuyện, Mạc Chính biểu hiện ra tu dưỡng học thuật rất cao.
Ông ta không kiêng kị nói với Trần Kinh:
- Tiểu Trần, cậu là người đọc sách, xem sách nhiều. Tôi giống cậu, cũng thích đọc sách, chúng ta đọc sách không phải kiêng kị gì, sách chủ nghĩa Mac-Lenin chúng ta phải đọc, những sách văn hóa truyền thống khác chúng ta cũng phải đọc, thậm chí những sách khoa học duy tâm, huyền diệu khó giải thích chúng ta cũng phải đọc.
Ông ta có chút hăng hái lấy từ giá xuống quyển “tử bình chân thuyên bình chú” nói:
- Quyển sách này tôi đọc rất nhiều lần, hiện tại trong Đảng ta có một cỗ tà khí oai gió, chúng ta có những đồng chí thích mê tín phong kiến, lần nào phải đưa ra quyết sách mấu chốt, mỗi lần gặp phải những nan đề trong cuộc sống, họ trước tiên không tìm khoa học để phân tích luận chứng, lại nghĩ cách giải quyết vấn đề theo cách nghĩ chủ quan.
Việc bọn họ thường làm là đi mời thầy bói phong thủy tính mệnh cho họ, xem phong thủy cho họ, dùng tới cái này để phán định cát hung.
Nói ra những chuyện này thật vớ vẩn.
Nếu đồng chí của chúng ta có thể đọc sách nhiều một chút, có thể xem nhiều một chút sách mệnh lý học, phong thủy học, bọn họ liệu có si mê như vậy không?
Tôi cho rằng họ chắc chắn sẽ không nhìn vấn đề bằng thế giới quan vớ vẩn như vậy nữa.
Nguyên nhân của mê tín là vô tri, người thực sự đọc hiểu sách, cũng sẽ không mê tín…
Trần Kinh gật đầu nói:
- Bí thư nói rất có lý, tôi bình thường cũng đọc những sách này, từ nhỏ tôi đã đọc đủ loại sách, vừa có kinh sử tử tập, cũng có quỷ quái chí dị, trước kia tôi chưa từng nghĩ đọc sách lại có những điểm tốt này.
Kinh nghiệm cuộc sống mấy năm nay của tôi cũng đủ để tôi lĩnh ngộ được, đọc nhiều sách đúng là có thể giúp chúng ta có nhân sinh quan tích cực và khỏe mạnh.
Mạc Chính rất hứng thú, Trần Kinh cũng dần thoải mái, đã không khẩn trương như trước.
Hai người tán gẫu trong chốc lát, Mạc Chính chuyển chủ đề nói:
- Trần Kinh, hôm nay tôi tìm cậu, là có một chuyện quan trọng muốn nói với cậu.
Ông ta đứng dậy, đi đến bên bản đồ Lĩnh Nam.
Bí thư Mạc đang phê duyệt văn kiện, dường như cảm nhận được Trần Kinh đã xem xong, ông ta rất nhanh phê chỉ thị trên một phần tài liệu, sau đó cất kĩ tài liệu, đứng lên:
- Tiểu Trần, đối với vị trí mới của cậu, chúng tôi kỳ vọng rất cao. Có thể nhất định cậu sẽ gặp khó khăn, khó khăn khó tưởng tượng nổi, nhưng chúng tôi tin tưởng sâu sắc cậu có thể vượt qua và chiến thắng những khó khăn này.
Ông ta dừng một chút, nghiêm túc nói:
- Tôi tặng cậu sáu chữ : trách nhiệm, kiên quyết, không sợ. cậu nếu làm được sáu chữ này, tôi cho rằng cậu có thể thành công.
Trần Kinh rất nghiêm túc gật đầu nói:
- Bí thư, tôi nhớ kỹ, tôi sẽ nghiêm túc nhớ kĩ lời anh dạy bảo.
- Được rồi, hôm nay chủ yếu tôi tìm cậu nói mấy chuyện này, công tác về sau hết thảy dựa vào chính cậu, cậu tự làm cho tốt đi.
Mạc Chính nói.
Đàm Kiệt mở cửa thư phòng ra, Trần Kinh vội vàng đứng dậy.
Mạc Chính không dặn dò gì hắn, Đàm Kiệt trực tiếp đưa hắn ra cửa.
ở cửa, Đàm Kiệt tỏ vẻ hâm mộ bắt tay Trần Kinh:
- Chủ nhiệm Trần, chúc mừng.
Trần Kinh lắc đầu nói:
- Chủ nhiệm Đàm, sau này chẳng không thể không phiền anh, tôi cứ dặn anh trước, hiện tại tôi không vào địa ngục thì còn ai vào địa ngục.
Đàm Kiệt rất nhiệt tình nói:
- Chủ nhiệm Trần cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp hết khả năng.
Trần Kinh gật gật đầu, từ từ lên xe.
Đàm Kiệt nhìn theo xe Trần Kinh đi xa, trong ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
Trần Kinh nhỏ hơn ông ta không ít, tuy nhiên lại được Tỉnh ủy giao trọng trách như thế, hơn nữa Bí thư còn đích thân nói chuyện với hắn đến mấy tiếng.
Làm quan một đời, có thể trải qua huy hoàng như vậy chết cũng đáng giá.
Đàm Kiệt trong đầu thường tưởng tượng ra cảnh tượng đủ loại, mà hiện tại việc Trần Kinh trải qua còn đặc sắc truyền kỳ hơn những gì ông ta tưởng tượng, vậy thì làm sao không khiến ông ta ngưỡng mộ?
Mà lúc này Trần Kinh ngồi trên xe lại không có cảm giác được người khác ngưỡng mộ, hắn quay kính xe xuống, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, cảm xúc mênh mang…