Quan Sách

Chương 943 : Không ngờ, không ngờ

Ngày đăng: 11:19 18/04/20


Trần Kinh đi rồi.



Đàm Kiệt khẽ tới thư phòng thêm trà cho Mạc Chính.



Mạc Chính đã ngừng phê duyệt văn kiện, ông ta châm một điếu thuốc, từ từ hút, vẻ mặt có chút nghiêm túc.



- Tiểu Trần đi rồi?

Mạc Chính nói.



Đàm Kiệt ngạc nhiên nói:

- Chủ nhiệm Trần đi lâu rồi, tôi…



Mạc Chính khoát tay nói:

- Gọi điện cho cậu ta, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu ta.



Đàm Kiệt lấy điện thoại tìm số điện thoại của Trần Kinh từ trong quyển danh bạ cơ mật, gọi Trần Kinh.



Trần Kinh lúc này cũng chưa đi xa, đi ra từ đại viện Ủy viên thường vụ, Trần Kinh bảo Tam ca dừng xe ở bờ sông Lĩnh Giang.



Hắn châm một điếu thuốc, đứng trên đê sông Lĩnh Giang, hai tay vịn vào hàng rào bên đê, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi xa không nói lời nào.



Mặt sông ban đêm không nhìn rõ lắm, chỉ có thể nhìn được đèn đường ở hai bờ sông lượn khúc.



Trên mặt sông thỉnh thoảng có mấy ngọn đèn sáng, đó là thuyền hàng qua sông buổi tối.



Sự ồn ào náo động của bên kia sông đã bị đám cây cối rậm rạp sau đê che lấp.



Đứng ở chỗ của Trần Kinh, hắn có thể nghe được sự nhộn nhạo chỉ có ở bên sông, tiếng vang phát ra từ bờ sông.



- Đinh đinh

Chuông điện thoại vang lên.



Trần Kinh lấy di động ra xem dãy số, khẽ nhíu mày.



Hắn nhấn nút trả lời, giọng nói quen thuộc của Đàm Kiệt vang lên ở đầu dây bên kia:

- Chủ nhiệm Trần? Xin chào, Bí thư muốn nói chuyện với cậu.



Trần Kinh còn chưa kịp nói, đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói âm trầm:

- Là tiểu Trần?



- Vâng, Bí thư, anh còn dặn dò gì?

Trần Kinh nói.



Mạc Chính khẽ ho hai tiếng, dường như đang do dự cái gì, một lát sau ông nói:



- Tiểu Trần, mấy ngày nay cậu đi Tô Bắc một chuyến đi…



Đi Tô Bắc?


Trần Kinh bước một bước về phía trước, giọng nói có chút kích động.



Sa Minh Đức đang xem một văn kiện trong tay, ông ta nghe thấy tiếng kêu của Trần Kinh, quay đầu nhìn hắn.



Ông ta quay đầu lại, Trần Kinh rõ ràng phát hiện, Sa Minh Đức gầy hơn trước đây rất nhiều, hai gò má cao lồi ra, đôi mắt như rất có thần.



Nhưng ánh mắt khiếp người như vậy, khiến người ra như có áp lực vô hình.



Tả Soái tiến đến bên cạnh Sa Minh Đức nói:

- Bí thư, Chủ nhiệm Trần ngàn dặm xa xôi chạy từ Việt Châu tới, đặc biệt tới thăm anh đây.



Sa Minh Đức thu hồi ánh mắt, không nói gì, chỉ cái ghế sô pha trước bàn làm việc.



Trần Kinh không ngồi, hắn đến gần Sa Minh Đức, mũi hơi cay cay, nói:

- Bí thư, anh…



Sa Minh Đức mở miệng, thanh âm rất khàn nói:

- Ngồi đi, tiểu Tả, cậu đem hộp Long Tỉnh trong phòng tới đây, tiểu Trần thích uống trà.



Tả Soái từ từ lui xuống.



Sa Minh Đức lại chỉ sô pha nói:

- Ngồi đi, đây là văn phòng lộ thiên của tôi, hoàn cảnh cũng không tệ lắm đúng không?



Trần Kinh từ từ ngồi trên sô pha, ánh mắt không rời khỏi Sa Minh Đức.



Nhìn thấy Sa Minh Đức lúc này, Trần Kinh có ngốc tới đâu cũng biết, cơ thể ông mắc bệnh nghiêm trọng.



Người gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, tóc cũng cạo sạch, thanh âm cũng thay đổi, không hồn hậu như trước, trở nên khàn khàn.



- Là Bí thư Mạc của các cậu bảo cậu tới.



Trần Kinh gật đầu nói:

- Đúng thế, Bí thư Mạc tối qua nói chuyện với tôi, cuối cùng ông ấy bảo tôi tới Giang Ninh thăm anh.



Sa Minh Đức khoát tay nói:

- Tôi trông chẳng ra sao, cậu nhìn tôi bây giờ có khỏe không? Bí thư Mạc của các cậu làm việc thừa rồi.



Ông ta mỉm cười, buông văn kiện trong tay xuống, dùng ngón tay chỉ lên hư không, chuyển chủ đề:



- Tiểu Trần, mấy năm nay cậu làm công tác ở Lĩnh Nam, khiến cậu thay đổi rất nhiều, so với thời điểm ở Sở Giang năm đó, cậu trầm ổn hơn rất nhiều, điều này rất đáng cổ vũ.



Trần Kinh trầm ngâm nói:

- Bí thư, anh phải giữ gìn sức khỏe, hiện tại đối với Tô Bắc mà nói là thời cơ phát triển tốt nhất, mọi người dân Tô Bắc đều hy vọng dưới sự lãnh đạo của anh sẽ tái dựng thời huy hoàng.



Sa Minh Đức hừ hừ nói:

- Tiểu Trần, lời này của cậu có chút trái lương tâm thì phải? tô Bắc xây dựng thời huy hoàng, Lĩnh Nam các cậu có thể vui sao?