Quan Sách

Chương 952 : Rắc rối trên báo tỉnh!

Ngày đăng: 11:19 18/04/20


Nhạc Vân Tùng cười nói với Trần Kinh, nhưng trong lòng lại đang lẩm bẩm.



Trần Kinh chọn nói chuyện một mình với ông ta sau khi hội nghị kết thúc, muốn thoái thác trọng trách này, cần phải rất khéo léo mới được.



Lúc này đã rất rõ ràng, Khương Thiếu Khôn quán triệt thi hành rất chặt.



Hắn vừa nhậm chức đã phải nắm ngay ba hòn lửa trên tay.



Nếu như đem Khương Thiếu Khôn so sánh với một con trâu đực cắm đầu cắm cổ đâm về phía trước, Nhạc Vân Tùng có lẽ không yên tâm để con trâu đực này kéo kinh tế Hoàn Thành phát triển về phía trước được.



Trâu đực nếu nổi điên, luôn cần có người kéo cái đuôi lại phía sau, nếu không cục diện không được khống chế, hậu quả ai có thể gánh vác nổi?



Nhạc Vân Tùng sắp xếp Trần Kinh phụ trách công tác này, thực ra chính là hy vọng Trần Kinh có thể đảm đương vai trò ấy.



Lần này Hoàn Thành tiếp nhận hai cán bộ điều động từ tỉnh về, áp lực của Nhạc Vân Tùng rất lớn.



Hai người này đều không phải loại đơn giản, ông ta biết phải làm sao?



Không còn nghi ngờ gì nữa, lấy gậy ông đập lưng ông, mới chính là biện pháp tốt nhất.



Nhưng hôm nay, Trần Kinh lại khéo léo từ chối ông ta.



Lời từ chối được nói vào thời điểm thích hợp, Trần Kinh ẩn ý hy vọng lời từ chối này chỉ hai người biết.



Điều này có ý nghĩa gì?



Điều này có nghĩa là Nhạc Vân Tùng có thể tận tình quán triệt ý tưởng của mình, cho dù ông có bất đồng thế nào với Khương Thiếu Khôn, Trần Kinh vẫn là quay lưng về phía ông ta.



Trên chính đàn thường nói về “quyền – trách”, cái gọi là quyền – trách chính là quyền lực và trách nhiệm.



Có quyền thì sẽ có trách nhiệm tương ứng.



Nhạc Vân Tùng hiện nay có thể nhẹ nhàng thảnh thơi mà hưởng thụ quyền lực, nhưng lại không cần gánh những áp lực và trách nhiệm, Trần Kinh cam nguyện đứng về phía ông ta, trên đời này nào lại có chuyện tốt đẹp như vậy?



Nhạc Vân Tùng mới đầu căn bản không tin.



Nhưng Trần Kinh nói rất thành khẩn, cũng không phải ông ta không tin.



Cuối cùng, Nhạc Vân Tùng cũng “miễn cưỡng đồng ý” yêu cầu của Trần Kinh.



Mà cũng tận lúc này này, Nhạc Vân Tùng mới nghĩ tới, Trần Kinh quả thực không hề đơn giản. Cũng không thể vì hắn trẻ tuổi mà có thành kiến với hắn được.



Nhạc Vân Tùng cũng coi như đã lăn lộn cả đời trên chốn quan trường, nhưng người có lòng dạ và tầm nhìn xa như Trần Kinh cũng chưa gặp nhiều.



- Phải rồi, Bí thư Nhạc, vẫn còn một chuyện tôi muốn báo cáo với ngài. Trưởng ban thư ký Vương có nhắc chuyện chúng ta có đoàn khảo sát đi Hong Kong, chuyện này đã được sắp xếp từ rất lâu rồi. Nội dung khảo sát đề cập tới các lĩnh vực như thương mại kinh tế, quản lý…
Nhưng ông ta có làm tốt hơn nữa cũng sao chứ? Chỉ tính bài viết này của vợ ông ta thôi, cũng có thể khiến ông ta đối mặt với thất bại!



Trương Quốc Dân ngồi tại phòng làm việc, ngồi trên ghế mà như ngồi đống than, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra, lại không thể nghĩ ra đối sách nào.



Cũng không biết đã ngây ngốc tiễn Trần Kinh thế nào lúc tan làm, ông ta vội vàng gọi xe về thẳng nhà.



Ông ta vừa vào nhà, thì cô vợ Trần Tiểu Linh cũng về tới nơi.



Ông ta liền đứng dậy xông ra cửa.



Trần Tiểu Linh đeo chiếc ví nhỏ, miệng ngân nga một điệu dân ca, bộ đầm công sở vừa vặn càng tôn thêm dáng người duyên dáng yểu điệu.



Trương Quốc Dân kéo cô lại, bị cô lườm cho một cái, lạnh lùng nói một câu:

- Anh muốn thế nào? Định gây bạo lực gia đình với tôi?



Trương Quốc Dân lập tức như quả bóng bị xì hơi, kinh ngạc đứng đờ ra, một câu cũng không nói lại được.



Trần Tiểu Linh khẽ hừ một cái rồi nói:

- Anh xem anh đức hạnh chưa kìa, cũng chỉ là một chân thư ký quèn, lại phải khúm núm nịnh bợ đến thế. Muốn tôi nói về Bí thư Trần của các anh thế nào, thì cũng chính là loại người thi hành chính sách gia trưởng đấy thôi! Tôi chẳng cần nhìn ai xa, xem anh lúc này thế nào là đủ hiểu hết.



Lúc nào chẳng thấy anh đối với tôi thế này? Sao vừa mới lên làm thư ký, đã thành nô tài rồi?



- Cô…

Trương Quốc Dân tức tới đỏ mặt tía tai, giơ tay chỉ vào Trần Tiểu Linh.



Trần Tiểu Linh ưỡn ngực, nói:

- Anh thử xem, thử giở cái uy phong nam tử hán của anh ra trước mặt tôi xem! Trần Tiểu Linh tôi làm việc không thẹn với lương tâm, Tiểu Tô chẳng phải chỉ có quan hệ hợp tác công việc với tôi, cậu ấy còn là anh em với anh nữa đấy. Anh nói xem, tình nghĩa của anh đi đâu cả rồi?



Khốn nạn nhất là cậu ta không hiểu sao đùng cái liền bị khai trừ, đây có còn là trời đất của Đảng nữa không đây?



Tôi cũng không tin một chân Phó Bí thư Thành ủy như hắn lại có thể một tay che cả bầu trời, Hoàn Thành không giải quyết được thì tôi sẽ lên tỉnh, Trần Tiểu Linh tôi cũng chẳng sợ bị khai trừ.



Trần Tiểu Linh càng nói càng kích động, cứ hễ cô kích động, Trương Quốc Dân lại nhụt chí.



Cả đời anh ta, tử huyệt lớn nhất chính là cô vợ này.



Rất nhiều người đều giễu cợt ông ta, nói cô vợ thì hung dữ, ông ta thì như phái nữ.



Nhưng ít người biết được rằng, tình cảm vợ chồng họ nhiều năm nay luôn rất kiểu mẫu, chồng hát vợ khen, rất ít khi mất mặt. Thế nhưng…



(còn nữa)



DG: dulactieu ^_^