Quan Sách
Chương 953 : Gặp phải chuyện đau đầu!
Ngày đăng: 11:19 18/04/20
Trần Kinh chăm chú ngồi xem tài liệu mới gửi từ Uỷ ban chính trị pháp luật tới tại phòng làm việc.
Bí thư Vệ Hoa của Uỷ ban chính trị pháp luật mới tới Hoàn Thành được chưa lâu, vẫn chưa thích ứng được với công việc. Vốn dĩ cách làm việc của ông ta với cục trưởng Cục công an Cổ Tuấn Dũng có khá nhiều bất đồng, nội bộ lại không vững chắc, vì vậy gặp phải rất nhiều khó khăn.
Vậy mà mở đầu buổi họp Nhạc Vân Tùng đã nói một câu trực tiếp tước đi quyền lực của ông ta trong Uỷ ban chính trị pháp luật. Vì vậy vừa rồi ông ta ôm đống tài liệu này tới trong trạng thái tinh thần vô cùng chán nản.
Trần Kinh rót cho ông ta một tách trà, nói:
- Bí thư Vệ, tôi không hiểu lắm về công tác của Uỷ ban chính trị pháp luật, vẫn đành phải lấy anh làm trung tâm để khai triển công tác, anh không nên để cảm xúc bị ảnh hưởng quá nhiều, dù sao mọi người cũng đều vì công tác cả thôi.
Vệ Hoa lướt hai con mắt qua khuôn mặt Trần Kinh.
Ông ta dù sao cũng từng công tác tại tỉnh, cái tên Trần Kinh thường xuyên được nghe người khác nhắc tới.
Trong hàng ngũ cán bộ trẻ, Trần Kinh là một người xuất sắc, nổi lên rất nhanh trên chính đàn Lĩnh Nam.
Vệ Hoa cũng không quá tin tưởng rằng Trần Kinh sẽ lấy ông ta làm trọng tâm để triển khai công tác.
Chính trị chính là như vậy, kẻ thất bại luôn vứt bỏ cả thể diện. Lãnh đạo đạt tiêu chuẩn đều là những người thấu tình đạt lý, hiểu cách an ủi người khác.
Rõ ràng Vệ Hoa đã coi những lời này của Trần Kinh là những lời an ủi.
Nhưng tình hình hiện tại, đối với ông ta mà nói có vẫn hơn không.
Ông ta lặng lẽ uống trà, cuối cùng nhịn không được lên tiếng:
- Bí thư Trần, chốn Hoàn Thành này nước rất sâu…
Trần Kinh khẽ nhíu mày, vỗ vai ông ta, không nói lời nào.
Sau khi Vệ Hoa rời đi, Trần Kinh trước tiên điều tra về ông ta. Hắn phát hiện, trong sơ yếu lý lịch của Vệ Hoa có không ít phần trùng lặp với Khương Thiếu Khôn.
Phát hiện này khiến hắn bất ngờ, hắn liền gọi điện cho Tương Hằng Vân.
Tương Hằng Vân cười lớn, nói với Trần Kinh:
- Chủ nhiệm Trần, tôi nói thật với cậu Khương Thiếu Khôn và Vệ Hoa là cá mè một lứa. Trước đây khi còn công tác ở tỉnh quan hệ của bọn họ rất thân thiết. Lần trước còn định gọi điện nhắc cậu, Khương Thiếu Khôn sau này tới Hoàn Thành nhất định sẽ ủng hộ Vệ Hoa, hai người bọn họ rồi sẽ nhanh chóng hợp lại với nhau thôi.
Hôm nay cậu hỏi tới chuyện này, tôi cũng vạch nói hết với cậu.
Con người Khương Thiếu Khôn tính tình kiêu ngạo, thời gian còn ở tỉnh gặp phải vấn đề về tác phong, nếu như không phải vì vậy, thì ông ta đã sớm được đề bạt lên rồi.
Năm đó Bí thư Hồ gây áp lực cho ông ta, ông ta rất khó chịu với ông ấy, ngay cả với tôi cũng có ý thù địch rất sâu, lần trước Hoàn Thành xảy ra chuyện, cũng chính là do ông ta giật dây phòng Đốc tra chơi tôi, bằng không…
Nhưng thế giới này rốt cuộc vẫn có những xó xỉnh mà quyền lực không vươn tới được.
Trần Kinh dường như cảm thấy bản thân có lẽ nên cảm thấy vui mừng.
Trần Kinh vẫn trầm ngâm, ăn xong lại uống café.
Hắn cười nhạt, nói:
- Tiểu Tô, chuyện anh bị khai trừ tôi cũng không hiểu thế nào! Chuyện này tôi sẽ đi tìm hiểu thêm!
Hắn nhẹ nhàng gõ tay lên bàn, nói:
- Được rồi, bữa cơm hôm nay hy vọng anh thấy ngon miệng. Vỗn dĩ tôi cũng chuẩn bị mấy câu muốn trao đổi với anh, nhưng bây giờ tốt nhất không nói nữa thì hơn. Việc cũng đã xảy ra rồi, tôi chắc chắn cũng có phần trách nhiệm, vì vậy bữa cơm này coi như tôi tạ lỗi với anh vậy!
Trần Kinh vừa nói vừa đứng dậy.
Tô Vệ Hoa ngẩn người, nhìn chằm chằm Trần Kinh rất lâu, môi khẽ nhếch lên nhưng không phát ra tiếng nào.
Anh đã nghĩ tới rất nhiều khả năng có thể xảy ra, anh thậm chí còn nghĩ cho dù Trần Kinh có dùng cách nào đi chăng nữa, anh đều có sách lược ứng phó.
Trần Kinh có quyền, trong thành phố này hắn là loiạ người có quyền thế nhất, có khả năng muốn làm gì thì làm nhất.
Với địa vị của Trần Kinh, muốn đối phó với một phóng viên, muốn ép một phóng viên vào khuôn khổ, hắn có thể dùng rất nhiều cách.
Nhưng không ngờ hôm nay Trần Kinh chẳng làm gì cả?
Cốc cốc!
Có người gõ cửa.
Trần Kinh nhíu mày, Tô Vệ Hoa đứng dậy nói:
- Tôi đi mở cửa, chắc là có người tới tìm tôi!
Tô Vệ Hoa đứng dậy mở cửa.
Cánh cửa vừa bật mở, bỗng một người tầm trên dưới ba mươi tuổi từ ngoài xông vào, cô mặc một bộ đầm công sở sáng màu, tiến vào với khí thế dũng mãnh, một tay bắt lấy cánh tay Tô Vệ Hoa nói:
- Tiểu Tô, sao rồi? Anh vẫn khỏe chứ? Những chuyện như thế này sao anh lại không báo với chị một tiếng, rốt cuộc anh có nghĩa khí không chứ hả?
(còn tiếp)
DG: dulactieu ^^