Quan Sách
Chương 954 : Gặp lại Đường Ngọc!
Ngày đăng: 11:19 18/04/20
Phụ nữ rất đẹp.
Váy màu sáng phối với áo vest, dáng người yểu điệu, đường cong nuột nà.
Khuôn mặt cũng rất tinh xảo, hai mắt thật to nhìn chằm chằm vào Trần Kinh, ánh mắt cực kỳ kiên định, cực kỳ có tính công kích.
Trần Kinh khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt cằm chào hỏi.
Ánh mắt người phụ nữ vẫn không nhúc nhích, nói:
-Trần Phó bí thư, bài báo ký tên kia của nhật báo Phương Nam là tôi viết đấy, tôi tên Trần Tiểu Linh, tôi và Tiểu Tô cùng hợp tác đã nhiều năm,tôi cảm thấy bất công với anh ấy!
Trần Kinh thản nhiên cười cười, nói:
-Về vấn đề của Tô phóng viên, tôi sẽ phân tích thêm chút nữa. Nhưng theo như bài báo của cô mà nói, không căn cứ theo sự thật mà viết, tôi cảm thấy thật đáng tiếc!
Ánh mắt Trần Tiểu Linh khẽ động, hít một hơi thật sâu.
Cô có chút kích động, sự phức tạp trong lòng chỉ có chính cô mới biết.
Cô rất rõ người ngồi đối diện đây chính là lãnh đạo trực tiếp của ông xã mình, quan trường hiểm ác, ông xã mình có được ngày hôm nay không dễ dàng chút nào.
Nhưng vì bản thân....
Trần Tiểu Linh không thể để xảy ra hậu quả gì.
Nhưng....
“Ầm!” một tiếng, cửa bị người mạnh mẽ đẩy ra.
Trương Quốc Dân đứng trước cửa thở hổn hển.
Trương Quốc Dân mặt đỏ tía tai đi tới, hít một hơi sâu, nhìn về phía Trần Kinh, nói:
-Trần Phó bí thư, tôi thật xin lỗi! Cô... cô... cô...
Trần Kinh nhìn Trương Quốc Dân lại nhìn Trần Tiểu Linh, nghi ngờ nói:
-Hôm nay thật thú vị!
Trần Tiểu Linh nói:
-Trần Phó bí thư, bài báo của tôi hoàn toàn là hành vi cá nhân, không có liên quan với Quốc Dân! Tôi...tôi...
-Làm sao lại thành nói lắp rồi! Các người là...
Trần Kinh lấy từ cặp công văn ra một tấm thẻ vàng ném cho Đường Ngọc, nói:
-Cô cầm đi đi, ăn no chết luôn đi!
Trần Kinh đưa tay nhìn đồng hồ một cái, vừa rồi bị trêu chọc một hồi, mất hơn một giờ liền, thật sự là bát nháo, không hề thú vị, còn hại mình phải dạy cho mấy người kia bài học chính trị.
Trần Kinh đi vội vàng, lưu lại trong phòng bốn người ngơ ngác nhìn nhau.
Đường Ngọc cao hứng, vui vẻ chọn món ăn, tất cả đều là món ngon nhất, xa xỉ nhất.
Cô ngoắc Tiểu Linh lại nói:
-Ăn đi, mau ăn đi! Không sao đâu, tôi nói không sao là không sao, sao mấy người cứ nhìn tôi vậy?
Trần Tiểu Linh nhìn chằm chằm Đường Ngọc nói:
-Đường tổng, chị quen biết Trần Kinh, Phó bí thư sao?
Đường Ngọc cười, nói:
-Hỏi thừa, không quen biết, hắn sẽ mời tôi ăn cơm sao? Cô viết bài báo kia rất tốt, có thể chọc giận anh ta, cảnh báo anh ta, khiến anh ta mở mang một chút kiến thức về uy lực truyền thông của Hoàn Thành chúng ta.
Trần Tiểu Linh và Tô Vệ Hoa nhìn nhau, hai người thiếu chút nữa thì té xỉu.
Nhìn bộ dạng của Đường Ngọc, cô chắc không chỉ quen biết Trần Kinh, hơn nữa quan hệ giữa hai người còn tương đối thân thiết.
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, đâu không phải cá tháng tư đấy chứ?
Trần Tiểu Linh nhìn tấm thẻ vàng trên tay Đường Ngọc, wow, bọn họ còn chưa thấy quan chức nào dám lộ liễu như vậy đấy.
Đường Ngọc quơ quơ tấm thẻ trong tay, nói:
-Chúng ta từ từ thưởng thức những món ngon ở đây! Tôi và các người phải ăn thật no, các người đó, Trần Phó bí thư không thiếu nhất chính là cái này đó, ai nghĩ hắn lại là kẻ xài tiền bà xã đâu! Tài sản hơn nghìn triệu, chúng ta có ăn sạch nhà hàng này cũng không ảnh hưởng đến một cọng tóc gáy của người ta đâu!
Bất giác, lời này của Đường Ngọc có chút chua chát.
Trong thâm tâm cô chính là hận, hận Trần Kinh hắn cỏ thơm đã có chủ, hơn nữa đối phương lại là kẻ có tiền.
Mà cô càng hận chính là Trần Kinh đặc biệt kêu cô từ tỉnh thành đến, thế mà bản thân lại ngập đầu trong công việc.
Một đống hỗn độn phải tự mình dọn dẹp, người khác không thấy được, thật là đáng giận!
Cô ngầm cắn răng, một lời giận cũng không nói ra, trút hết bực tức vào việc ăn, cô thực sự muốn ăn sạch đồ ăn nơi đây, tổn hại Trần Kinh một chút mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng cô.