Quan Sách

Chương 96 : Hai hổ chạm trán

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Hoàng Tiểu Hoa dùng một loại ánh mắt sâu lắng nhìn Phương Minh, trên mặt mang theo nụ cười như có như không.



Phương Minh báo cáo cho Hoàng Tiểu Hoa rất triệt để, y nói về tình huống trước mắt ở Phòng bên kia, cuối cùng y nói:



Hoàng chủ nhiệm, trời đất chứng giám,Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của tôi làm sao có thể hết lần này đến lần khác tiết lộ tin tức giả mạo chứ ? Lần này lâm trường gặp chuyện không may, tuyệt đối là bởi vì mâu thuẫn nội bộ gây nên, về điểm này, tôi hy vọng có thể dốc sức điều tra, lãnh đạo có thể nhìn thấy vấn đề này.



Trần Kinh đứng ở phía sau Phương Minh, cau mày. Phương Minh này xem ra là sợ đến vỡ mật rồi. Lần trước công nhân viên ở lâm trường gây rối, cuối cùng Trần Kinh đem trách nhiệm quy cho y và Liêu Vĩ vì tiết lộ tin tức giả, khiến y rất bị động.



Lần này người khác lại động vào dây thần kinh mẫn cảm của y, thụi một gậy nữa vào chỗ đau cũ, y đúng thật là bị dọa chấn kinh rồi.



Nghĩ đến đây, khóe miệng Trần Kinh hơi co giật, lại hiểu thêm một bậc đối với người tên Đàm Thu Lâm này. Đàm Thu Lâm không chỉ mãnh liệt, mà thủ đoạn cũng lợi hại, lúc ra tay với mình cũng tính toán kĩ càng. Không chỉ đột phá từ phía Phòng Lâm nghiệp, mà đến cả những đơn vị anh em với Phòng Lâm nghiệp y cũng động tay động chân, bức cho phe cánh của Trần Kinh phải tan rã từ nội bộ.



Mục đích của Đàm Thu Lâm được thực hiện rất dễ dàng, Phương Minh bây giờ đã ngoan ngoãn đem sự việc báo cáo về Huyện ủy. Việc này mặc kệ đúng sai ra sao, nếu đã đến tai Huyện ủy thì đều thành vấn đề rồi. Một khi quy vấn đề là sự cố thì trách nhiệm của sự cố nên do ai gánh vác đây ?



- Làm gì thế không biết ? Một lâm trường Hồng Thổ Pha mà làm lâu như vậy, cải cách tiến triển không có, còn gây rối mất vài lần ! Chuyện gì cũng chỉ một lần là đủ, một lần gây rối còn không rút ra được kinh nghiệm sao, không nháo thêm một lần thì không được à?

Hoàng Tiểu Hoa phê bình, sắc mặt y thay đổi còn nhanh hơn lật sách.



Phương Minh liên tục làm kiểm điểm, ánh mắt Hoàng Tiểu Hoa liếc về phía Trần Kinh, đồng tử nháy mắt tụ lại, nói:



Phó phòng Trần , chuyện Hồng Thổ Pha là do Phòng các người chịu trách nhiệm chính , đối với việc này, cậu thấy thế nào?



Chuyện công nhân viên ở đó gây rối chỉ là do một mình Vương Quốc Thư tham ô, trộm đi cây bạch quả của lâm trường, rấy lên bất mãn của rất nhiều công nhân viên chức! Hiện tại, có người đem chuyện này đảo ngược lại, biến thành Trần Kinh tôi xúi giục công nhân viên chức làm khó dễ Vương Quốc Thư, còn muốn đốt phòng ở của hắn, thật sự là vớ vẩn!



Trần Kinh cất cao giọng nói.



Cơ mặt Hoàng Tiểu Hoa hơi hơi co rúm, y dường như không dự đoán được Trần Kinh sẽ nói như vậy, nhất thời không nghĩ ra nên ứng đối thế nào.



Thật lâu sau, y nói:



Thế nào ? Nghe Phó phòng Trần nói như vậy, cậu còn muốn liên kết với những bộ môn tương quan khác mở vụ kiện, sau đó mới quyết định việc này ? Nếu cậu có ý định đó, tôi ủng hộ cậu lập vụ kiện này!



Y nói đến đây thì dừng một chút mới nói:



Nhưng tôi muốn hỏi Phó phòng Trần, vụ kiện này cậu có nắm chắc không ? Cậu có thể thắng kiện chứ ?



Trần Kinh vừa nghe vậy, trong lòng đã rõ được thái độ của Hoàng Tiểu Hoa, theo thái độ của Hoàng Tiểu Hoa mà nói, giữa hắn và Đàm Thu Lâm, ai mạnh hơn thì kẻ đó chiếm đạo lý, đây là thứ Logic gì vậy?


Ở phòng nghỉ trong khu giam giữ, Trần Kinh thấy được Đàm Thu Lâm.



Sắc mặt Đàm Thu Lâm lộ vẻ hung ác:



Phó phòng Trần, định không thả người sao? Không phối hợp như vậy là không được đâu nha. Chúng ta đều là vì mục đích chung cả, ngài chẳng lẽ còn chuẩn bị đem những người này vĩnh viễn nhốt tại Phòng Lâm nghiệp sao?



Trần Kinh khoát tay với Mông Hổ, nói:



Thả người! Tất cả đều giao cho Phó phòng Đàm mang đi!



Mông Hổ sửng sốt, nói:



Phó phòng Trần...



- Tôi nói thả người cậu không nghe thấy sao?



Trần Kinh đột nhiên cất cao giọng ra lệnh, trong thanh âm bao hàm lửa giận sôi sục dâng lên.



Mông Hổ không dám chậm trễ nữa, đi ra ngoài bắt đầu bố trí thả người.



Đàm Thu Lâm âm trầm nhìn Trần Kinh, y dường như không dự đoán được Trần Kinh lại sảng khoái như thế, y cười ha hả nói:



Tốt, tốt! Tục ngữ nói, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Phó phòng Trần xem ra là người hiểu rất rõ đạo lý này. Đàm mỗ tôi thật khâm phục!



Y chậm rãi tới gần Trần Kinh, chuyển thanh âm đè nặng cổ họng nói:



Ở Lễ Hà, không có ai mà Đàm Thu Lâm tôi không đem đi được. Phó phòng Trần, tôi chỉ nói đến đây thôi !



Khóe miệng Trần Kinh kéo ra một chút, lạnh lùng cười, đối diện nhìn thẳng vào Đàm Thu Lâm không hề e sợ. Thật lâu sau, hắn nói:



Kẻ mà tôi muốn bắt, không ai có thể ngăn cản được. Hôm nay thả đi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bắt lại! Phó phòng Đàm, tôi và anh thôi thì cứ cưỡi lừa xem hát, đợi mà coi đi!



Đồng tử của Đàm Thu Lâm đột nhiên thu lại, trên mặt âm trầm đến đáng sợ...