Quan Sách

Chương 97 : Sao có thể trùng hợp như thế?

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Ngọn đèn mờ tối, trên giường gỗ điêu khắc lê hoa, hai khối trắng sáng đang kịch liệt rung động.



Tiếng hít thở ồ ồ của đàn ông và tiếng rên rỉ uyển chuyển của phụ nữ khiến cho toàn bộ không khí trong phòng cực kỳ hừng hực.



- A...



Người đàn ông kêu to một tiếng thật dài, cuối cùng rung lên hai cái, nhão như bùn xụi lơ ở trên người phụ nữ, chẳng khác mấy so với động vật thân mềm vừa mới bị rút gân.



Người phụ nữ hô hấp trầm trọng, đột nhiên xoay người, đem người đàn ông đẩy xuống trên giường, tự lấy một điếu trong hộp thuốc lá bên tủ đầu giường ra, châm lên, bắt đầu hút.



Người đàn ông có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười cười, y đứng dậy vươn tay vỗ nhẹ lên mông trắng nõn của người phụ nữ, nói:



Tiểu Lệ này, chỗ này của em cày lên thật sự khiến anh có chút lực bất tòng tâm đấy!



Người phụ nữ nhân hừ lạnh một tiếng, hít sâu một ngụm khói, nói:



Tâm tư của anh đều đặt ở mấy chuyện mâu thuẫn lục đục kia, làm sao có thời gian mà quan tâm đến tôi?



Người phụ nữ nhân dừng một chút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía người đàn ông, nói:



Làm sao thế ? Tôi nghe nói anh gần đây dây dưa gì đó với Phó phòng Phòng Lâm nghiệp tên Trần Kinh kia hả ? Hắn làm sao mà lại đắc tội với Đàm phó phòng anh, khiến anh cứ phải gây khó dễ cho hắn mới được?



Nam nhân chính là Đàm Thu Lâm, mà nữ nhân rõ ràng là phó tổng giám đốc nghiệp vụ nhà khách Phòng Sơn Cung Lệ.



Cung Lệ chưa đến 40 tuổi, bình thường lại biết cách chăm sóc, tuy rằng chẳng thanh xuân nữa nhưng dáng người lại vẫn thướt tha như trước, làn da vẫn cứ láng mịn như hồi còn trẻ. Sau khi người đàn ông của cô năm đó chết đi, vẫn chưa gả cho ai cả.



Năm đó cô cũng là cán bộ cấp phó phòng, sau nhà khách Phòng Sơn cải chế, cô nhảy khỏi biên chế. Mấy năm này thật ra càng lăn lộn lại càng phất lên . Đối với việc cải chế của nhà khách Phòng Sơn, vẫn có tin đồn, nói là Cung Lệ và lãnh đạo có cái gì mờ ám, cô ta không tốn một đồng mà không công có được cổ phần.



Đức hạnh của Cung Lệ không tốt đây là sự thật, nghe nói rất nhiều người ở Lễ Hà chính đàn cũng đều dính vào, hôm nay cô lại nằm trên giường Đàm Thu Lâm.



Nhắc tới Trần Kinh, sắc mặt Đàm Thu Lâm lại xấu không chịu nổi, y âm trầm, nói:



Chuyện của đàn ông,phụ nữ biết ít một chút thì hơn! Trần Kinh tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, không phải tôi muốn làm gì hắn, thì cũng có người không tha cho hắn. Lại nói, tâm tính hắn như vậy, tôi không đứng ra, đương nhiên cũng có người đứng ra thu thập hắn.



Đàm Thu Lâm phun ra một hơi, trong đầu óc y lại nghĩ đến gương mặt bình tĩnh của Trần Kinh, còn cả cặp mắt có gan đối diện với mình kia, y càng lúc càng cảm thấy, đối với người này không thể nhân từ nương tay, nhất định phải ra tay nhanh một chút, thủ đoạn độc thêm một chút.



Cung Lệ ha ha cười, phun ra một ngụm khói vòng, nói:
Sắc mặt Đàm Thu Lâm hơi đỏ lên, nói:



Có phải huyện khác có người mó tay vào chỗ chúng ta hay không, tôi cũng chỉ vừa mới biết được tin tức, nghe nói có người đến chỗ chúng ta bắt người, cả Lôi Minh cũng đều bị bắt đi !



Lý Sinh Đạo hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Đàm Thu Lâm một cái, xem như ngầm thừa nhận .



Cổ Đàm Thu Lâm đỏ lên, dắt giọng nói:



Có phải phòng Công an huyện Tu Mai hay không? Người bên Tu Mai luôn nhúng tay vào địa bàn của chúng ta, trước đó ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không có , bọn họ thực sự xem chúng ta như quả hồng nhuyễn, dễ bắt nạt lắm sao?



Y dừng một chút, nói:



- Trưởng phòng Lý anh yên tâm, tôi lập tức đi Tu Mai...



- Nói lung tung!



Lý Sinh Đạo đập bàn, đột nhiên trừng trụ Đàm Thu Lâm nói:



Địa bàn gì của cậu, địa bàn gì của tôi ? Đều là đất của quốc gia, sao hả ? Người khác không thể tới chỗ của cậu đây chấp pháp? Đây là thứ Logic cường đạo gì hả ?



Lý Sinh Đạo trong cơn giận dữ, mắng vài câu dường như còn chưa hết giận, nói:



Nói thật với ngươi luôn, lần này tới là người của Phòng thành phố! Phòng thành phố trực tiếp đến Lễ Hà bắt người, trước đó không thông tri cậu và tôi, cậu cho rằng đây là vì sao? Cậu là Phó phòng chủ trì công tác hằng ngày, không ngờ đối với việc này một chút cũng không hề biết, thật sự lọt ra ngoài sẽ để cho người ta cười đến rụng răng !



Cậu tự nghĩ lại cho kĩ đi, chủ yếu là phải nghĩ lại trong khoảng thời gian gần nhất này, mình có làm chuyện gì sai trái hay không. Nếu có, lập tức nói ra, chúng ta sớm nói ra, sớm tìm được nguyên nhân có thể chủ động một chút. Còn như để cho trên lãnh đạo thành phố tìm chúng ta, vậy cậu và tôi đều bị động !



Sắc mặt Đàm Thu Lâm thoáng chốc trở nên tái nhợt, lời Lý Sinh Đạo nói không phải là bịa đặt, trên thành phố chỉ đạo hoạt động ở Lễ Hà, phòng Công an huyện ở đó một chút cũng không phát hiện, đây không phải là dấu hiệu tốt.



Này ít nhất đã nói lên tính quan trọng của chuyện này, hoặc là trên thành phố căn bản không bỏ được phòng Công an huyện Lễ Hà, hai loại tình huống này, bất luận là cai nào thì đều xấu như nhau cả.



Đàm Thu Lâm lại nghĩ đến những người bị bắt kia, y giật mình một cái, trong đầu hiện ra khuôn mặt kia của Trần Kinh:

- Người mà Trần Kinh tôi muốn bắt, không ai có thể ngăn cản...



Đàm Thu Lâm chỉ cảm thấy sau lưng run lên, thì thào lẩm bẩm:



Sao có thể trùng hợp như vậy chứ ? Không thể vừa khéo như vậy được...