Quan Sách

Chương 967 : Thắng được

Ngày đăng: 11:19 18/04/20


Nhạc Vân Tùng hơi nhíu mày, bưng một chén trà chậm rãi uống.



Ông ta cũng không nhìn vẻ mặt của Trần Kinh.



Với bụng dạ của ông ta, suy xét một người thường là dùng tâm.



Không thể không nói biểu hiện hôm nay của Trần Kinh khiến ông ta rất ngạc nhiên, cũng khiến ông ta khó xử.



Nhìn ở bên ngoài, dường như là Khương Thiếu Khôn đã chiếm thế thượng phong, nhưng cục diện hiện tại bỗng nhiên có chút tinh tế.



Mặc dù còn có nguời vẫn chưa tỏ thái độ, nhưng mấu chốt ở đây, Trần Kinh đã đem bóng đá cho Nhạc Vân Tùng.



Không thể không nói, điều này khiến cho Nhạc Vân Tùng có một cái khó.



Nhạc Vân Tùng cảm thấy, trong lúc vô ý, Trần Kinh có lẽ đã đem ảnh hưởng của mình đi sâu vào trong toàn bộ Thành ủy.



Nhạc Vân Tùng trước đây không hiểu được một số người trong Đảng ủy bày mưu đặt kế, nhưng Lâm Phong và Lâm Dĩ Nam đều không do dự mà ủng hộ Trần Kinh, điều này khiến cho Nhạc Vân Tùng ý thức được, Trần Kinh trong bộ máy Đảng ủy cũng đã làm rất nhiều .



Cục diện bây giờ là bốn đấu bốn.



Trên mặt lý luận là còn có Nhạc Vân Tùng và Kim Chính Miên hai người không bày tỏ thái độ.



Nhạc Vân Tùng nên biểu hiện thái độ như thế nào?



Như cách nghĩ trong đầu của Trần Kinh, Nhạc Vân Tùng rất nhanh liền có thể ngộ ra.



Trần Kinh vào lúc này là muốn đem mình thành một quân bài.



Bởi vì lúc này đối với Nhạc Vân Tùng, phán đoán được thái độ của Kim Chính Miên mới là trọng yếu.



Thái độ của Kim Chính Miên rốt cuộc là thái độ gì?



Nhạc Vân Tùng đột nhiêm cảm thấy bản thân có phần không chắc.



Cảm giác như vậy khiến cho lòng Nhạc Vân Tùng có chút không thoải mái.



Bời vì ông ta có cảm giác như vậy, có nghĩa là Trần Kinh đang gửi cho ông ta một thông điệp.



Thông điệp này rất rõ ràng rồi, nếu như Nhạc Vân Tùng trên rất nhiều mặt công tác, nếu quá để ý sự tồn tại của Trần Kinh, Thành ủy rất có thể sẽ bị chia rẽ.



Trần Kinh cũng không phải là ngồi không, hắn rất có năng lực, có khí phách làm được rất nhiều chuyện.


Người Lĩnh Nam tin Quan Âm, tin Phật, tin vào thần tài.



Dường như nhà nhà đều thờ cúng Quan Âm và Thần tài.



Trần Kinh trước kia từng nghe qua, rất nhiều người thích đem Bồ tát mình thờ phụng đặt ở dưới cây đại thụ để cung phụng thờ cúng, hôm nay nhìn thấy cảnh tượng ở dưới gốc cây này, hắn rốt cuộc cũng thấy được sự say mê tín ngưỡng rồi.



Thông thường mà nói, ngày mười năm là thắp hương thờ cúng ...



Hôm nay hẳn là đã hết kỳ, nhưng hương hỏa ở dưới cây vẫn khiến cho người ta líu lưỡi



Trần Kinh không thể tưởng tượng, gặp trường hợp như vậy, nhà của Trương Tư từ sáng đến tối đều có mùi hương khói, vậy nên cảm nhận như thế nào?



Hắn lắc lắc đầu, có chút không hiểu được loại văn hóa hương khói này của Lĩnh Nam.



Nhà Trương Tư rất thoáng mát, một biệt thự ba tầng tự xây, ở cửa vào có hai cây phát tài rậm rạp, thân cây to rộng, tán cây xanh rậm, rất thu hút sự chú ý của người khác.



Trong vườn trồng các loại rau, đều là những loại rau quả truyền thống ở Lĩnh Nam.



Ở cửa lớn hai bên đặt hai con sư tử bằng đá, sư tử bằng đá không to, nhưng tạo hình công nghệ rất tinh xảo, trông rất sống động.



Trước khi Trần Kinh đến gọi điện thoại trước với Trương Tư, ông ta sớm đã ở nhà chuẩn bị đón khách rồi.



Tính tình ông ta ở Hoàn Thành nổi tiếng là cổ quái, nhưng lần này Trần Kinh xuất hành có Hạ Quân thông báo.



Hạ Quân và Trương Tư là bạn bè nhiều năm, mà bây giờ hắn là thân phận Phó bí thư Tỉnh ủy, thân phận rất lớn, cho nên Trần Kinh, hắn cũng là có đủ mặt mũi.



Ở trong phòng khách, Trần Kinh liếc mắt nhìn thấy Trương Tư, hắn rất là ngạc nhiên.



Tuổi của Trương Tư cũng đã ngoài sáu mươi, nhưng đầu tóc ông ta vẫn chưa bạc, tinh thần nhanh nhẹn, sống lưng thẳng đứng, nhìn không già một chút nào.



Ông ta cười ha ha đứng dậy nói:

- Là Bí thư Trần phải không! Chào anh, chào anh, đúng là tuổi trẻ tài năng. Hôm nay anh đến đây, thật là vinh dự cho kẻ hèn mọn này, hoan nghênh hoan nghênh!



Ông ta rất nhiệt tình, nắm tay của Trần Kinh dùng sức quơ một lúc, sau đó thịnh tình mời hắn ngồi xuống.



Trần Kinh cười nói:

- Trưởng ban Trương, nhìn ông thật trẻ a, tôi vừa rồi cứ nghĩ là mình vào nhầm của rồi. Xem ra cần phải ra bên ngoài vận động, cần rèn luyện , đây chính là cách bảo vệ sức khỏe tốt nhất.



Trương Tư liên tục lắc đầu, nói:

- Không được rồi, không được rồi! Đều là những kẻ bỏ đi rồi! Trường Giang sóng sau đè song trước, thiên hạ bây giờ là của các anh rồi!