Quan Sách

Chương 968 : Lối mòn của cán bộ lão thành

Ngày đăng: 11:19 18/04/20


Thần sắc của Trương Tư có chút chăm chú, ông ta nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve cần câu Trần Kinh tặng cho ông ta, giống như vuốt ve mặt của người yêu.



- Đồ tốt, Bí thư Trần, anh thật có lòng rồi! Có lòng rồi!



Trần Kinh và Trương Tư uống trà nói chuyện, nói chuyện về vấn đề câu cá.



Từ trong lời nói bình thường, Trần Kinh có thể cảm nhận được lòng kiêu ngạo của Trương Tư, có thể nói là cổ quái.



Là một cán bộ nghỉ hưu, Trương Tư đã từng công tác trong tổ chức của Hoàn Thành hơn mười năm, toàn bộ cán bộ trong chính đoàn ở Hoàn Thành có đến một nửa là do chính tay ông ta đề bạt lên, đây là lòng kiêu ngạo của ông ta.



Môn sinh cấp dưới của ông ta trải rộng ở các nơi hẻo lánh của Hoàn Thành, đây cũng chính là nguyên nhân Trương Tư mặc dù đã về hưu rồi nhưng sân nhà ông ta không hề lạnh lẽo.



Hai người nói một lúc về chuyện cần câu cá, Trương Tư bưng tách trà lên, nói:

- Bí thư Trần, không giấu gì anh, tôi lui về rồi, không có sở thích nào khác, chỉ thích câu cá. Bởi vì đam mê câu cá, vì sở thích này, tôi ngay cả tên của cháu gái cũng gọi là Tiểu Ngư, ha ha …



Trần Kinh cười cười nói:

- Trưởng banTrưởng banTrương đúng là một người phóng đãng, cái tên ông đặt những người khác trong nhà ông cũng đồng ý sao?



Trương Tư vung tay nói:

- Không đồng ý cũng phải đồng ý, tôi thích cá, cháu gái tôi là người tôi thương yêu nhất, không lấy tên là Tiểu Ngư thì lấy tên là gì?



Ông ta bỗng nhiên dừng một chút, tự nhiên nói:

- À, đúng rồi! Bí thư Trần tôi nghe nói anh là một văn nhân, vì việc đặt tên cho cháu gái vừa mới sinh của tôi, làm tôi bạc cả đầu, nói câu thật lòng, Tiểu Ngư cái tên này là cái tên hay nhất tôi có thể nghĩ ra được rồi.



Nếu không thì nhờ anh giúp tôi xem xét một chút?



Trần Kinh khiêm tốn nói:

- Văn nhân thì không dám nhận, trước mặt ông tôi đâu dám nhận là văn nhân. Tôi được biết Trưởng ban Trương là một đại tài tử của Hoàn Thành!



Trương Tư lắc lắc đầu nói:

- Bí thư Trần, anh nhất thiết không được từ chối. Anh phải tham khảo giúp tôi!



Trần Kinh đặt chén trà trong tay xuống, trong lòng hơi động.



Trương Tư không phải là người dễ dãi, hai người nói chuyện lâu như vậy, biểu hiện của ông ta là ngoài thì nhiệt tình nhưng bên trong lại lạnh nhạt.



Những chuyện vui mừng đều là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, những chuyện có tính chất xác thực ông ta một câu không hề nói đến.


Trương Tư vội hỏi:

- Bí thư Trần, anh yên tâm, tôi đảm bảo việc này không có vấn đề gì. Tôi muốn xem có lão già nào không có mắt, đều là những người đã về hưu rồi, còn gây phiền toái với bộ máy đương nhiệm của chúng ta. Về hưu rồi, cần phải có giác ngộ của người về hưu. Về hưu rồi, Đảng ủy đương nhiệm chính là lãnh đạo cuả chúng tôi, chúng tôi cũng cần phải bổ nhiệm lấy một tổ chức lãnh đạo.



Chỉ cần một ngày còn sống, chúng tôi vẫn là người của tổ chức, tổ chức có yêu cầu, chúng tôi không dễ dàng từ chối!



Mấy câu nói của Trương Tư nói có lực âm vang, cũng động đến tâm can, nếu như không phải do Trần Kinh sớm tìm hiểu ông ta, nhất định sẽ bị mấy câu này của ông ta khiến cho cảm động.



Nhưng may là dù có như thế nào, Trần Kinh cũng muốn xem rõ tâm can của Trương Tư, không hổ là lão Trưởng ban của tổ chức, rất có khiếu nói chuyện, khiến cho người ta tin phục nhưng đồng thời cũng có được sự tin tưởng.



Trương Tư là chuyên gia rắc rối ở Hoàn Thành, những chuyện gây rối đều là do ông ta dẫn đầu.



Lần trước khiến cho Bí thư Nhạc khó chịu, Trương Tư chính là nhân vật chủ chốt.



Bây giờ một lão cán bộ cổ quái, tự nhiên lại nói đến tính tích cực nguyên tắc của tổ chức, sự tương phản như vậy khiến cho người ta cảm thấy thật sự không tin được.



Từ trong nhà của Trương Tư đi về, sắc trời đã tối rồi.



Bởi vì Tam Ca không đi cùng, Trần Kinh liền bắt xe về nhà.



Cả chặng đường đi, Trần Kinh đều cẩn thận cân nhắc hội nghị tọa đàm của các lão cán bộ, có được thái độ kiên quyết của Trương Tư, hắn tự nhiên tự tin hơn rất nhiều.



Hắn dĩ nhiên có thể cảm giác được, hắn có thể từng bước hiểu được về Hoàn Thành.



Nếu như đem Hoàn Thành coi như một bệnh nhân, thì tất cả các công việc mà Trần Kinh làm được coi giống như việc bắt mạch tìm nguyên nhân.



Trải qua thời gian dài u mê như vậy, hắn rốt cuộc cũng tìm được một cơ hội như bây giờ.



Tìm đúng bệnh của Hoàn Thành, sau đó mới dựa vào bệnh mà bốc thuốc, tuy rằng trong chuyện này có thể khá khó khăn, nhưng chỉ cẩn phương hướng là chính xác, có chút khó khăn có thể tính là gì?



Hoàn Thành vào ban đêm, rất khó thấy được một mặt xa hoa.



Toàn thành phố bị bóng đêm bao phủ, trở nên rất thần bí, không có sự phồn hoa của Việt Châu, chỉ có sự thâm trầm khó lường của níu Tượng đại



Đây có lẽ là hiện trạng thực tại của Hoàn Thành, sự thần bí khó lường của Hoàn Thành cần Trần Kinh từng bước từng bước một hóa giải, toàn bộ cục diện của Hoàn Thành, cũng là không gian phát huy tài năng vô hạn của Trần Kinh.