Quan Sách

Chương 974 : Đường ngọc, đường ngọc

Ngày đăng: 11:19 18/04/20


Thủ tướng muốn tới Hoàn Thành thị sát, điều này đối với bộ máy Hoàn Thành mà nói là một khảo nghiệm vô cùng lớn.



Một mặt, kinh tế Hoàn Thành bước vào đáy sâu, chính là thời kỳ mông lung nhất. Về phương diện khác, vì đáy sâu của kinh tế, những vấn đề trước kia bị những cải phát triển nhanh che giấu, giờ bại lộ.



Bộ máy Hoàn Thành hiện tại mệt mỏi ứng phó, lòng tin của mọi người không đủ.



Mặc dù nói lần này Thủ tướng thị sát mục đích là cổ động Hoàn Thành, nhưng làm người bên dưới, họ còn chưa đủ dũng khí để Thủ tướng nhìn đầy đủ diện mạo của Hoàn Thành.



Trong cuộc họp gấp, Nhạc Vân Tùng nghiêm túc chưa từng thấy, nói:



- Các vị, Thủ tướng lần này tới Lĩnh Nam thị sát, là quyết định đưa ra lâm thời sau khi thị sát Hongkong, chính vì quyết định lâm thời này, nếu giải đọc tầng sâu trong đó hàm chứa sự phong phú vô cùng.



Ông ta trầm ngâm tiếp túc nói:

- Ngay trước khi hội nghị bắt đầu không lâu, lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy điện thoại cho tôi, lãnh đạo nói cho tôi biết, Chủ tịch chỉ danh nói muốn tới Hoàn Thành chúng ta xem xét, nói phải nhìn mới yên tâm, lời này ngụ ý gì mọi người tất đều hiểu.



Đó là nói ông ấy nếu không nhìn, sẽ không yên tâm.



- Vừa rồi việc bố trí liên quan tới tiếp đãi, tôi đã nói rất rõ ràng. Tôi cứ nói mất lòng trước được lòng sau, ban ngành nào để xảy ra vấn đề, ban ngành đó sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. mỗi ban ngành các vị, bắt đầu từ giờ, phải sẵn sàng trận địa đón quân địch, phải coi công tác tiếp đãi lần này là nhiệm vụ chính trị quan trọng.



Bất cứ lúc nào chúng ta cũng không được để mất tinh thần. Chúng ta nhất định phải để lãnh đạo nhìn thấy diện mạo tươi đẹp của chúng ta, phải để lãnh đạo tin tưởng chúng ta.



Vốn là một cuộc họp ngắn, lại mở suốt hơn ba tiếng, mãi tới khi màn đêm buông xuống mới kết thúc.



Sau khi hội nghị kết thúc, Nhạc Vân Tùng lại giữ mình Trần Kinh lại, vì chỉ có hai người, thần sắc ông ta hòa hoãn hơn rất nhiều.



Ông ta dùng bút máy gõ trên bàn văn kiện, nói:

- Bí thư Trần, lần này Thủ tướng thị sát là đột ngột tập kích. Hiện tại toàn bộ Lĩnh Nam, áp lực của chúng ta là lớn nhất, trung ương và Tỉnh ủy rất kỳ vọng vào chúng ta, áp lực của chúng ta lớn nhất.



Hiện tại tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào sự phát triển của chúng ta, nếu chúng ta không thoát khỏi được khốn cảnh trước mắt, điều này sẽ ảnh hưởng tiêu cực với sự cải cách của cả nước, lá gan nặng trịch đều ở trên người chúng ta.



Trần Kinh hơi nhíu mày, hắn không nói gì, hắn biết Nhạc Vân Tùng chỉ mở màn, về sau nhất định sẽ có một loạt lời muốn nói.



Quả nhiên, Nhạc Vân Tùng dừng một chút, lại nói:

- Đoàn kết, chúng ta nhất định phải đoàn kết, chỉ có đoàn kết chúng ta mới tìm ra được đường ra. Hiện tại chúng ta vẫn còn tồn tại rất nhiều vấn đề về phương diện đoàn kết. Là do phương diện năng lực cá nhân tôi bị thiếu hụt, không thể lãnh đạo tốt mọi người.



Nguyên nhân quan trọng hơn tôi thấy vẫn là chúng ta có một số đồng chí lãnh đạo nhận thức không đủ, tư tưởng chủ nghĩa anh hùng cá nhân quá nặng, không biết tìm vị trí đúng cho bản thân, không biết đoàn kết đồng chí, đối với những vấn đề này, cậu là Phó bí thư phụ trách Đảng quần chúng, cậu phải coi trọng cao độ,
Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đáp ứng yêu cầu của Tỉnh ủy, thực thi cải cách trong phạm vi toàn tỉnh.



Phương hướng quan trọng của cải cách chính là phải tăng mạnh quản lý vuông góc truyền thông toàn tỉnh,



Phải thay đổi hiện trạng truyền thông địa phương khen ngợi địa phương đó, thổi kèn khen lấy, nhất loạt báo cáo đều cao to.



Nhật báo Hoàn Thành tiến vào liên minh truyền thông Nam Phương, điều này ý nghĩa, áp lực của Thành ủy Hoàn Thành đối với nhật báo Hoàn Thành giảm đi nhiều.



Tác dụng giám sát của truyền thông, vì sự giảm đi của quan hệ lệ thuộc, sẽ có được sự nâng cao lớn lao. Sự cải cách của truyền thông Hoàn Thành sẽ tiến lên bước đi vững vàng.



- Trần Kinh, có phải cảm giác rất áp lực không? Nếu anh cảm thấy áp lực, sau này anh phải chăm chỉ một chút. Giống như tôi tới Hoàn Thành một lần, gặp được anh khó khăn biết bao nhiêu. Sau này anh gặp khó khăn, anh bảo tôi sao có thể tiện giúp anh?

Đường Ngọc cười nói tự nhiên, mở trừng hai mắt, bộ dáng duyên dáng, thay đổi phong phạm chuyên nghiệp khi trước.



Trần Kinh nhìn thấy lòng run lên, vội vàng chuyển ánh mắt.



Lòng hắn vừa chuyển, nói:

- Đúng rồi, Đường Ngọc, có một việc tôi vẫn quên nói với cô. Lần trước tôi tới Hongkong gặp được một người.



- Ai?



- Thẩm Bắc Vọng.



- Hả?

Đường Ngọc cả kinh:

- Anh ta còn sống?



Trần Kinh gật gật đầu, Đường Ngọc trầm mặc một lát nói:

- Anh ta là một nhân vật nguy hiểm, sau này anh ít tiếp xúc thôi. Không chết coi như anh ta mạng lớn rồi, sự việc lần trước, tôi nghĩ lại còn sợ…



Vẻ mặt của Đường Ngọc làm người ta không nhìn ra vẻ vui buồn của cô, thật lâu sau, Đường Ngọc nâng chén rượu lên nói:



- Được rồi, chúng ta uống thêm một chén, uống rượu với anh không dễ, hôm nay chúng ta phải tận hứng.



Trần Kinh nâng chén rượu lên cụng với cô một cái. Đường Ngọc dán cặp môi đỏ mọng vào chén rượu, uống cạn một hơi. Sau đó đột nhiên đi tới, thổ khí như lan nói:

- Trần Kinh, anh dám uống say một trận với tôi không?