Quan Sách

Chương 975 : Một đêm ngây ngất!

Ngày đăng: 11:19 18/04/20


Có một số việc lý trí không thể nào lý giải được.



Ví dụ như chuyện uống rượu.



Say rượu là lúc khó chịu nhất, nhưng một khi đã ngồi vào bàn uống rượu, thì lý trí lúc này gần như không thể điều khiển được cảm xúc nữa, mặc cho cảm xúc tung hoành.



Hôm nay Trần Kinh chính là đang ở trong cảnh ngộ này, hiện giờ trọng trách nặng nề, công việc bận rộn, không có lý do gì để hắn uống say.



Nhưng nói chuyện cùng Đường Ngọc, hai người cứ cạn từng chén từng chén, không biết từ lúc nào đã uống say.



Đường Ngọc cũng say, hai người đã hoàn toàn say gục.



Tục ngữ có câu rượu say trong lòng rõ, Trần Kinh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện cho Tam ca, nhưng suy nghĩ lại, hắn vừa mới giải tỏa áp lực cho Tam ca, để anh ta an tâm đi học tập, chuẩn bị cho kì thi sắp tới, hiện giờ đã là 3 giờ đêm mà lại gọi điện cho anh ta tới đón, có thích hợp không?



Hắn liền bỏ ngay suy nghĩ đó.



Mà Đường Ngọc sau khi say rượu không còn vẻ tao nhã của ngày thường, cô ta cầm chén rượu lên tiếp tục mời Trần Kinh uống.



Hai người lại tiếp tục uống hai chén, Trần Kinh hoàn toàn mơ hồ…



Nửa đêm…



Tuy mùa này không lạnh, nhưng cũng không nóng.



Nhưng vào buổi đêm, Trần Kinh luôn cảm thấy rất nóng bức, hắn cảm thấy cơ thể nóng ran, toàn thân cứ nóng dần.



Trong lúc ngủ, hắn mơ hồ nhận thấy như mình đã mơ một giấc mơ rất đẹp.



Trong mơ, hắn đang ôm một cái gì đó trắng nõn là, đầu thì rúc vào ngực người phụ nữ, khiến hắn gần như không thở được. Cảm giác như vậy, rất đau khổ nhưng lại rất thích thú, cổ họng thì muốn thét lên, nhưng cơ thể thì lại rất khoan khoái.



Đã lâu rồi hắn không làm chuyện đó, vợ hắn mới sinh em bé không lâu, thân thể có chút suy nhược, hai người không dám làm chuyện ấy.



Mà Kim Lộ hiện giờ cũng rất bận rộn, hai người rất khó có thời gian rảnh gặp mặt nhau.



Tuy rằng thường xuyên gọi điện cho nhau, trong điện thoại thì hai người tình cảm cũng rất tha thiết, nhưng cái cảm giác tiếp xúc thân thể, cảm giác thích thú đó thì từ lâu Trần Kinh đã không được cảm nhận.



Nhưng tối nay, trong lúc mơ hồ Trần Kinh lại cảm nhận được cái cảm giác đó.



Cái cảm giác vui sướng trào dâng, cùng với cái cảm giác vui sướng tột cùng, khiến hắn tê dại hết cả người.



Thế cho nên hắn quên bẵng đi cả tiếng người hét chói tai, cả tiếng gió trong mưa nữa. Tiếng kêu van và cầu xin cuối cùng của người phụ nữ trong đêm mưa gió đó…



Đêm. Dường như dài hơn, mà dường như cũng ngắn hơn.



Không biết từ khi nào, trong mắt Trần Kinh có cảm giác nhói như bị kim châm.
Vạn nhất mà xảy ra sơ suất gì, hắn có thể chịu trách nhiệm được sao?



Người đứng đầu luôn luôn có đặc quyền, trong phạm vi quyền lực của người đứng đầu, những việc mà hắn có thể làm thực sự rất ít.



Tương Minh Nhân không nói gì nhiều với Trần Kinh, mọi người từng người đi vào khách sạn.



Căn phòng số một của sơn trang, đã được trang trí mới hoàn toàn.



Vương Kỳ Hoa đích thân sắp xếp, trước lúc Thủ tướng đến hai tiếng, thì việc trang trí hội trường đã được hoàn thành.



Thủ tướng Lí chỉ nghỉ ngơi một lúc, liền tới gặp mặt ban lãnh đạo Hoàn Thành.



Trong lúc gặp mặt, câu đầu tiên ông ta hỏi Nhạc Vân Tùng là:

-Hôm nay tới Hoàn Thành, tôi mang theo tâm trạng hào hứng tới đây, nhưng ngoài việc nhìn thấy những đoàn xe cảnh sát ra, thì tôi không nhìn thấy bất kỳ cái xe nào. Thành phố của chúng ta như vậy, không phải là thành phố của xe cảnh sát sao?



Nhạc Vân Tùng mặt đỏ tưng bừng nói:

-Thủ tướng, hoàn cảnh xã hội của Hoàn Thành chúng tôi tương đối phức tạp, anh lần đầu tới đây thị sát, chúng tôi lo lắng tới sự an toàn của anh. Vì vậy mới cho xe cảnh sát mở đường…



Thủ tướng Lí cười nhạt, cũng không cố truy cứu việc này tới cùng.



Ông ta chuyển sang chuyện khác, nói:

-Hôm nay chúng ta gặp mặt ban ngành của Hoàn Thành, tôi nghĩ tôi có thể đổi phương thức làm việc khác. Tôi sẽ nói ít, các cậu sẽ là người nói nhiều. Chúng ta sẽ nói về chuyện gì đây? Chính là nói về các phương diện công tác của Hoàn Thành. Bắt đầu từ Bí thư Nhạc của các cậu, từng người từng người một lên phát biểu, tôi sẽ trở thành một người nghe, ngồi nghe tình hình công việc của các cậu.



Thủ tướng không nói gì, để cho mọi người nói, điều này không phải khiến cho tất cả mọi người bất ngờ sao.



Nhưng hôm nay ông ta phải gặp mặt toàn bộ ban ngành, mỗi ban có mười mấy người, từng người đều phải phát biểu, điều này đúng là khiến cho mọi người ngạc nhiên.



Đặc biệt là những ủy viên thường vụ xếp ở cuối, sắc mặt bắt đầu thay đổi, không khí của hội trường bỗng trở lên căng thẳng.



Trần Kinh khẽ nhíu mày, trong lòng hắn lẩm bẩm.



Công việc hắn được giao quản lý hiện giờ rất phức tạp, có sự tham gia của Đảng, lại liên quan tới cả chính sách kinh tế, lại còn liên quan tới cả chính trị.



Từ nhiều việc như vậy lọc ra những điểm quan trọng để nói, hơn nữa lại phải khiến cho Thủ tướng vừa ý, việc này xem chừng rất khó.



Hơn nữa, thời gian của Thủ tướng thì có hạn, hội nghị này phải hoàn thành sau một giờ, trong một giờ mười mấy người phát biểu, bình quân mỗi người có vài phút.



Trong một thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể nắm được đúng trọng điểm?



Nhạc Vân Tùng sớm đã có chuẩn bị, ông ta cầm bản thảo lên, định lật ra đọc.



Thì Bí thư Mạc của Tỉnh ủy bỗng nói:

-Nhạc Vân, cậu là người đi đầu phải làm cho tốt, đừng nhìn vào bản thảo nữa, chỉ cần nói những điểm quan trọng thôi!