Quan Sách

Chương 991 : Cùng sống cùng chết!

Ngày đăng: 11:20 18/04/20


Một chiếc hộp màu trắng rất tinh xảo, đậm chất Đông Nam Á.



Khương Thiếu Khôn đưa ngón tay, khẽ vuốt lên mặt hộp, rồi bỗng ấn vào nút bấm phía trước.



Nắp hộp bật mạnh ra, để lộ một vật màu xanh bên trong.



Trong hộp là một hòn giả sơn màu xanh biếc, trạm trổ tinh xảo, xa hoa lộng lẫy, làm từ ngọc phỉ thúy lâu đời của Myanmar, bên dưới có giấy giám định của phòng đấu giá Gia Lợi, một vật này thôi cũng có giá cả triệu tệ.



Khương Thiếu Khôn có thú vui sưu tầm.



Trong đó thú sưu tầm ngọc Phỉ Thúy là thú vui lớn nhất của ông.



Mà hòn giả sơn này, từ sau khi có được ông vẫn thường ngắm, phải nói là vô cùng yêu thích.



- Làm vấy bẩn nghệ thuật!

Khương Thiếu Khôn lầm rầm một câu, rồi đưa tay gập nắp hộp lại.



Vật này đẹp như vậy, nhưng lúc này lại trở thành củ khoai bỏng rẫy.



Người tặng vật này là Lục Đào, Lục Đào dám đổ tiền để có nó, Khương Thiếu Khôn lại vì nhất thời sơ suất mà nhận lấy.



Những ý nghĩ trong đầu Khương Thiếu Khôn lúc này vô cũng rõ ràng, ông ta buộc phải đưa ra quyết định trong thời gian sớm nhất, không được phép có bất cứ do dự nào.



Bằng không, thì chỉ một tòa giả sơn này, một tác phẩm nghệ thuật hoa mĩ thôi, cũng có thể mang đến cho ông ta mối họa khó mà ngờ được.



Khương Thiến Khôn đã lăn lộn trên giới quan trường nhiều năm như vậy, đạo lý đối nhân xử thế sớm đã nắm rõ, tên tiểu tử Lục Đào này sớm muộn rồi cũng gặp chuyện, đây là phán đoán gần đây của ông ta.



Mà lần lặp án 6.23 này đã khiến ông ta hạ quyết tâm, nhất định phải vạch rõ giới hạn cùng người này…







Đêm về khuya, khu cứ điểm trọng yếu sở tạm giam Vĩnh Hòa phía tây ngoại ô Hoàn Thành mấy ngày nay được cục của thành phố tiếp quản.



Lúc rạng sáng, xe của Trần Kinh lặng lẽ tiến vào trong khu cứ điểm.



Đây là một khoảng sân được bao bọc bởi bốn bức tường sừng sững.



Nếu như không có những bức tường cao này bao bọc bên ngoài, thì sự tao nhã của khoảnh sân ấy có thể khiến người ta liên tưởng tới khu tứ hợp viện* cổ kính của Kinh Thành.

*chú thích: Kiểu nhà của người Bắc Kinh xưa, nhiều nhà chung nhau một cái sân rộng, quay thành hình vuông. Các gia đình cùng chung sống trong một khu tứ hợp viện thường vô cùng thân thiết, không có khoảng cách nào cả.



Tuy nhiên, nơi này lại không phải là tứ hợp viện, mà từ tầng tầng trạm gác bắt đầu từ ngoài cổng vào đều có thể nhìn thấy.



Tại vị trí trung tâm của khoảnh sân, Trần Lập Trung và Đinh Đắc Quân đang đứng đó, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.


Lục Đào ở đầu dây bên kia trở nên trầm mặc…



Liêu Kim trầm ngâm một lúc rồi tiếp:

- Còn một tin xấu nữa, khoảng chín giờ tối, chủ tịch thành phố Khương tới cục nhận chỉ thị, yêu cầu xử lý nghiêm án 6.23.



Nói tới đây, Liêu Kim cố ý kéo dài giọng:

- Vẫn còn một tin nữa, nghe nói chiều nay chủ tịch Khương đã gửi món đồ đó lên Ủy ban kỷ luật…



- Cái gì?

Phản ứng của Lục Đào lập tức trở nên dữ dội,

- Tin đồn này của cậu là ai nói bừa vậy!



Liêu Kim đáp:

- Cụ thể độ chuẩn xác thến nào tôi vẫn chưa thể xác nhận…



Anh ta trầm ngâm một lúc, thay đổi chủ đề:

- Vậy đi, Lục tổng, tôi không thể nói quá nhiều. Hiện nay chúng tôi đều bị quản lý rất chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể có người tới, tôi nói đến đây thôi nhé!



Liêu Kim ngắt điện thoại…



Trần Kinh khẽ ho khan hai tiếng, hướng ra ngoài mà gọi:

- Thiếu tá Mễ, vào đi ạ!



Thình lình, ngoài cửa bỗng xuất hiện một cái bóng như u hồn, cái bóng tiến lại gần, mọi người mới nhìn rõ đó là một quân nhân có dáng người hao gầy, gương mặt khó coi.



Trần Kinh đứng dậy, nói:

- Thiếu tá Mễ, thêm đoạn ghi âm cuộc gọi vừa rồi, cũng khá đầy đủ rồi đấy chứ!



Người được gọi là Thiếu tá Mễ gật đầu đáp:

- Vật đó chỉ cần nửa tiếng nữa là có thể xuất hiện!



Nói xong câu này, ông quay người rời đi, Đinh Đắc Quân và Trần Lập Trung đều không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.



Trần Lập Trung không nhịn được hỏi:

- Bí thư, vị này là ai thế?



Trần Kinh cười khó hiểu, đáp:

- Tôi cũng không biết, là người tôi mượn từ Tổng bộ tham mưu mà thôi…



(còn tiếp)



DG: dulactieu!