Quân Sủng

Chương 35 : Ngày Thứ Hai Mươi Lăm 2

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Không biết là bị câu nói của Lục Diệp làm hoảng hay là cảm thấy chột

dạ, Bùi phu nhân không cản Lục Diệp nữa, ngay cả Bùi Quân nhất thời cũng im re.



Lục Diệp thuận lợi lái xe chở Vân Thường về nhà, thông báo tình hình mắt Vân Thường cho Lục phu nhân nghe.



Nghe xong tin này, rốt cuộc mặt Lục phu nhân lộ ra chút vui mừng.



Cho dù Bùi Văn Văn làm ra chuyện khốn kiếp như thế nhưng nói sao thì

bà và Bùi phu nhân cũng là chị em bao nhiêu năm, hôm nay vì con mà trở

mặt, sao lòng bà dễ chịu được.



Lục phu nhân còn nhớ một ngày của nhiều năm về trước, thượng tướng

Lục và trung tướng Bùi đều đi miền Tây Nam chống lũ, mưa to liên tiếp

không ngừng, liên tục có tin xấu truyền về.



Bà gần như suy sụp tới nơi. Lúc đó, là Bùi phu nhân ôm chăn gối tới

ngủ với bà, hai người phụ nữ nơm nớp thấp thỏm vượt qua một đêm, dựa vào đối phương, vất vả lắm mới chống đỡ được.



Tình bạn mấy chục năm, bây giờ chỉ chốc lát đã chấm hết.



Lục phu nhân thở dài, nhưng bất kể thế nào, bà phân biệt rõ ràng, chuyện lần này không thể dễ dàng cho qua như thế được!



Nếu bây giờ Bùi Văn Văn không nhận được bài học thích đáng, Bùi phu

nhân vẫn che chở cô ta như cũ, vậy sau này thì sao? Lần này là bắt cóc,

lần sau có phải muốn giết người luôn không?



Lục phu nhân kéo tay Vân Thường, cẩn thận nhìn cô một lượt, trong

lòng càng thêm kiên định, bất luận ra sao, không thể để Vân Thường chịu

uất ức!



Con bé đã khổ lắm rồi, bây giờ nếu cả nhà họ Lục họ cũng không làm

được chỗ dựa cho nó thì nó khó mà không nảy sinh tuyệt vọng với tình

thân.



Lục phu nhân ngẩng đầu dặn người làm, kêu cô ta bưng tổ yến mới chưng lên. Vất vả lắm gương mặt nhỏ nhắn của Vân Thường mới có tí thịt, bị

hành hạ như vậy giờ lại gầy đi rồi, tiếp tục như vậy làm sao được? Chẳng những thân thể cô không chịu nổi mà đứa bé trong bụng cũng không đủ

chất dinh dưỡng.



Vân Thường không thích ăn tổ yến, chắc tại trời sinh không phải số
gái, có một đứa thôi!”



Ông mở cặp mắt lờ đờ nhìn thượng tướng Lục “Tuy nó làm tôi thất vọng

nhưng dẫu gì cũng bưng bô đổ đái chăm nó khôn lớn, nếu nó có, có tốt xấu gì…” Trung tướng Bùi quơ chai rượu bên cạnh tợp một miếng, ợ lên, rồi

nói tiếp: “Anh bảo tôi làm sao mà sống đây!”



Thượng tướng Lục trầm mặc không nói, ông biết ý của anh em là gì,

nhưng chuyện này bảo ông ra mặt thế nào đây? Nếu ông hứa với ông ấy, sau này đừng nói không có mặt mũi nhìn con, con dâu, ngay cả cháu nội chưa

chào đời ông cũng chẳng có mặt mũi nào.



Trung tướng Bùi hãy còn lải nhải không dứt, “Anh Lục, nể mặt anh em

bạn già đi, tôi xử lý con nhóc kia, cho dù mẹ nó cản tôi cũng xử! Lần

này xem tôi có đánh chết nó không!”



Thượng tướng Lục cầm ly rượu lên nốc một ngụm rượu trắng “Anh Bùi, không phải tôi nhẫn tâm, thật sự là…”



Ông chưa nói hết, cửa phòng khách bị đẩy bật ra, Lục Diệp đứng ở cửa, ngược sáng, ánh mắt lạnh tanh nhìn họ.



Thượng tướng Lục im bặt, con trai ông từ nhỏ đã rất bướng, quyết định chuyện gì cho dù ông có quất roi đánh chết nó nó cũng không sửa, lần

này thật sự ông không nhúng tay được.



Ài, già rồi già rồi, chuyện của thanh niên để chúng tự giải quyết đi. Thượng tướng Lục uống rượu trắng ăn thịt vịt, dứt khoát ngậm miệng làm

thinh.



“Ài, Tiểu Lục, Tiểu Lục à.” Trung tướng Bùi ngoắc tay với Lục Diệp, vẻ mặt hối lỗi “Lần này là chú có lỗi với cháu!”



Lục Diệp nhướng mày không nói, gương mặt tuấn tú luôn nghiêm túc cứng ngắc, sải bước đi tới trước mặt trung tướng Bùi.



“Chú Bùi,” Giọng nói trầm thấp của Lục Diệp không hiểu sao giờ phút

này lại thêm mấy phần kềm chế “Cháu biết Văn Văn còn nhỏ, không hiểu

chuyện, lần này làm sai rồi,” Anh hơi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt trung

tướng Bùi, đôi mắt sắc bén vừa đen vừa sáng “Cháu lập tức gọi điện kêu

đội hình sự thả ra, cháu không truy cứu nữa.”



Trung tướng Bùi giật mình, men say trên người bốc đi quá nửa, ánh mắt nhìn Lục Diệp cũng thay đổi “Cháu ngoan, cháu ngoan, chú cám ơn cháu.”



“Nhưng…” Đột nhiên khóe môi Lục Diệp nhếch lên một nụ cười cứng ngắc, dưới ánh đèn nhìn đặc biệt khủng khiếp “Cháu có một yêu cầu…”