Quân Sủng

Chương 36 : Ngày Thứ Hai Mươi Sáu

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


“Lục Diệp, phải làm vậy thật hả?” Vân Thường bưng tách trà tới gần miệng, nghĩ nghĩ lại thả xuống mím môi, hơi do dự hỏi.



Lục Diệp gật đầu, nhếch môi nở nụ

cười tàn khốc, cay nghiệt dọa người “Cần phải thế.” Nói xong, anh cúi

đầu quan sát nét mặt Vân Thường “Em không nhẫn tâm?”



Vân Thường lắc đầu, cô đâu phải Đức

Mẹ, sau khi bị làm nhục kinh hồn bạt vía như thế mà còn không căm hận kẻ đầu sỏ, có điều cách này có thể làm được à?



Có vẻ Lục Diệp nhận ra nghi hoặc của cô, bàn tay to xoa xoa đầu cô, đôi mắt đen sáng khiếp người “Yên tâm đi!”



Bùi Văn Văn ở trong nhà giam tuy

không bị ngược đãi nhưng cô ta tự do quen, trước giờ muốn làm gì là làm, có bị quản chế thế này bao giờ! Đã vậy ba bữa ăn trong đồn cảnh sát khó nuốt muốn chết, căn bản cô ta không ăn được miếng nào!



Cô ta vừa đói vừa giày vò, còn phải

đối phó với hết lượt thẩm vấn này đến lượt khác của hình sự, mất đi vòng sáng của nhà họ Bùi, cô ta chỉ là một cô gái bình thường, sao chịu được chứ?



Huống chi không khí trong đồn cảnh

sát bản thân nó đã khiến người ta hoảng sợ rồi, dường như bất kể là ai,

chỉ cần vào đồn cảnh sát, mặt âm u trong lòng đều bị khuếch đại vô hạn,

từ đó thần kinh đặc biệt căng thẳng.



Tố chất tâm lý tốt có lẽ còn chống đỡ được, tâm lý không tốt, chỉ vài tiếng là không chịu đựng được rồi.



Vỏn vẹn nửa ngày, hàng rào tâm lý của Bùi Văn Văn đã sụp, cả người bị vây trong trạng thái nôn nóng, thậm chí còn loáng thoáng xuất hiện khuynh hướng cực đoan.



Nhưng cho dù là vậy, đội hình sự cũng không dám thả người. Tuy Bùi Văn Văn là con gái rượu của trung tướng

Bùi nhưng cô ta đã đủ mười tám tuổi, phạm tội thì phải chịu hình phạt,

huống chi mặt trên còn có một thượng tướng Lục đè xuống.



Ai dám thả người? Muốn chết hả?!



Lúc Bùi Văn Văn sắp chịu hết nổi thì, cô ta lại được thả ra!



Tâm trạng thay đổi quá nhanh chóng,

con người cô ta có chút điên cuồng. Lúc được Bùi phu nhân đón về thì hết khóc lại cười, y hệt người điên.



Nhưng, tâm trạng tiêu cực của cô ta

còn chưa phát tiết hoàn toàn thì Bùi phu nhân nói cho cô ta biết Lục

Diệp muốn hẹn cô ta đi xem phim.



Bùi Văn Văn sướng rơn, thiếu điều lật cả nhà lên! Cả đêm nào là thử quần áo, nào là trang điểm, không biết

làm sao cho đẹp, đến nửa đêm còn chưa ngủ, căn bản không thấy được vẻ

mặt lo lắng không thôi của cha mẹ.



“Xin lỗi anh Diệp, em tới trễ.” Dù

mới giữa tháng tư, Bùi Văn Văn lại mặc một cái váy đầm ngắn cũn màu xanh da trời, khoác áo không tay màu trắng, dưới chân xỏ đôi giày cao gót
Dạ dày cô ta co rút, nước chua xộc lên, cảm giác tởm lợm cũng càng lúc càng dữ dội…



Giọng Lục Diệp vừa trầm vừa thấp,

dường như đè ép trăm ngàn cảm xúc tiêu cực, ép cô ta rớt thẳng xuống địa ngục: “Coi cẩn thận! Nhớ kỹ vào!”



“Không, không… tôi không muốn xem! Không muốn xem!”



“Ồ?” Lục Diệp cười lạnh, càng túm chặt cánh tay cô ta hơn “Không muốn xem? Tôi quên, cái trò bắt cóc này cô đã làm qua rồi.”



Bỗng nhiên anh nhẹ giọng, dùng một

loại ngữ điệu quỷ dị khiến người ta sởn tóc gáy nhẹ nhàng vang lên bên

tai Bùi Văn Văn: “Đầu tiên bọn bắt cóc rút súng ra, kề bên thái dương

của cô, sau đó…”



Anh ngừng lại, nhìn vẻ mặt càng kinh

hoàng của Bùi Văn Văn, một tay làm thành hình khẩu súng ấn nơi thái

dương cô ta “Có phải rất sợ không?”



“Phải, phải…” Nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt Bùi Văn Văn, cô ta hoàn toàn đắm trong thế giới Lục Diệp ám thị.



“Nhưng mà không có ai tới cứu cô…”

Giọng Lục Diệp càng nhỏ nhẹ, như một cái lưới nhện dinh dính lành lạnh

trong gió, trói cả người Bùi Văn Văn trong đó, không thể trốn chạy.



“Không, không phải! Ba tôi! Mẹ tôi…

anh tôi…” Bùi Văn Văn gần như nuốt chửng bắp nổ trong miệng, nói năng

lộn xộn không đầu không đuôi, bắt đầu há mồm thở dốc, bộ dạng đó không

khác gì người phát bệnh tim.



“Bọn họ đều mặc kệ cô rồi!” Lục Diệp khẽ nói.



Không chờ Bùi Văn Văn phản bác, giọng Lục Diệp đột ngột cất cao, gấp gáp, như con sóng khổng lồ hùng dũng

đánh xuống vách đá, nặng nề đập vào ngực Bùi Văn Văn “Ngay lúc này thì,

pằng! Viên đạn bắn vào đầu cô!”



“Á!!” Bùi Văn Văn đột ngột ôm đầu

điên cuồng nhào xuống đất, vừa lăn lộn vừa kêu đau. Tiếng la thảm thiết

hoàn toàn như bị trúng đạn thật vậy. Cô ta vừa lăn vừa nôn mửa, nền nhà

sạch sẽ bị cô ta ói đầy thứ dơ bẩn, bản thân cô ta cũng dính đầy mình

đầy mặt, giống như vừa ngoi từ hố phân lên vậy.



Lăn lộn mấy vòng, bỗng nhiên mắt cô ta trợn trắng, không thở được hơi nào, ngất luôn.



Bấy giờ Lục Diệp mới bình tĩnh đứng

dậy khỏi ghế, từ trên cao nhìn xuống Bùi Văn Văn mấy giây, rồi mới thong dong móc điện thoại ra: “Tiến vào, dẫn em gái anh đi đi!”