Quân Sủng

Chương 37 : Ngày Thứ Hai Mươi Bảy 1

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Thời tiết cuối tháng tư, ánh nắng chan hòa, gió nhẹ ấm áp, đẹp tới mức con người ta cảm thấy dễ chịu tận cõi lòng.



Khắp nơi đều là sắc xanh bừng bừng, hoa hồng trong vườn hoa sau nhà

họ Lục cũng bắt đầu đâm chồi, mềm mại phơi mình đón gió, dường như muốn

đuổi sạch hơi thở chết chóc đã nghẹn cả mùa đông.



Lúc mẹ Vân Thường còn sống thích nhất là hoa cỏ cây cảnh. Đáng tiếc

điều kiện trong nhà không cho phép, bà chỉ có thể chọn hoa hồng mạnh mẽ

chịu đất nhất, trồng hai bên cửa sổ nhà mình.



Mùa hè, gió thổi qua, hương thơm lọt qua cửa sổ vào nhà, quả thực khiến người ta say ngất ngây.



Bây giờ nghe được vườn hoa nhà họ Lục có hoa hồng, Vân Thường nhất định muốn đi xem.



Mảnh đất này của nhà họ Lục, nói là vườn hoa, thật ra không hề chăm

sóc tỉ mỉ. Thượng tướng Lục và Lục phu nhân đều không thích hoa cỏ, cũng chỉ sai người trồng đại vài loại, định kỳ nhổ cỏ, không để nó thành đất hoang mà thôi.



Vân Thường ở nhà họ Lục lâu như vậy, người trong nhà không ai nhắc

tới, cho dù tản bộ cũng chỉ dẫn cô đến công viên trong khu này.



Bây giờ đột nhiên từ miệng Lục Diệp biết trong nhà có một nơi như

thế, hơn nữa còn có hoa hồng, cô không kềm lòng được, mới sáng sớm đã

kéo Lục Diệp xuống lầu, chạy ra vườn hoa.



Tuy nói là xuân mệt thu mỏi nhưng hai người đều không phải người lười biếng, giờ giấc sinh hoạt vẫn như trước nay, đều là dậy sớm, ngủ sớm,

cũng khá mạnh khỏe.



Nói là xem, kỳ thật Vân Thường đâu nhìn thấy, dưới sự hướng dẫn của

Lục Diệp, dè dặt cẩn thận sờ chồi hoa hồng non mới nhú, trong lòng kích

động.



Lục Diệp không hề biết hoa hồng có ý nghĩa gì với Vân Thường, nhưng

hiếm khi thấy cô thích thứ gì như thế, anh cũng cao hứng theo.



Có điều, Lục Diệp cau mày, hơi sầu lòng. Một khi ngày phép của anh

chấm dứt, Vân Thường nhất định theo anh đi bộ đội. Doanh trại của họ

trong núi, là một nơi vừa hoang vu vừa bí ẩn, ở đó chẳng có hoa hồng gì

hết, hái một đóa hoa dại cũng phải leo vách núi. Phải làm sao đây?



Có điều anh còn chưa kịp nghĩ lâu, điện thoại đổ chuông, cầm lên xem, là Bùi Quân.



Tay Lục Diệp khựng lại, có phần chần chừ. Sự việc đi tới nông nỗi

này, anh không biết nên đối mặt thế nào với người anh em hai mươi mấy


“A…” Mặt Bùi Quân đột nhiên đỏ rực, không biết do uống say hay do gì

khác, “Lục Diệp, lần này chú thật quá đáng. Mẹ anh đã kêu anh liên hệ

bác sĩ tâm lý, Văn Văn thật sự quá hoảng sợ rồi.”



Hai tay Lục Diệp bắt chéo, giọng nói bình thản, dường như không thấy

Bùi Quân thất thố “Vân Thường cũng rất hoảng, tối nào cũng phải ôm tớ

mới ngủ được.”



Thiếu tá Lục đã luyện bản lĩnh không biết xấu hổ tới đỉnh cao, rõ

ràng hễ lên giường là anh quấn lấy người ta, nhất định phải ôm Vân

Thường mới ngủ, thế mà bây giờ tỉnh bơ nói những lời này!



Có điều hiển nhiên câu này rất hữu dụng, Bùi Quân mới rồi kích động nháy mắt chẳng còn phát cáu được nữa.



Anh bực bội vò đầu, biết mình vô lý.



Hồi lâu tợp một hơi rượu, tự giễu: “Anh em bao nhiêu năm, thế mà anh không biết chú ác với người nhà thế đấy!”



Lục Diệp thản nhiên như cũ, không chịu yếu thế đốp lại: “Anh em bao

nhiêu năm, tớ cũng không biết cậu lại dung túng em gái mình làm hại

người nhà thế đấy.”



Lục Diệp không phải người ưa so đo, nhưng hễ đụng tới Vân Thường, anh liền giống một con sư tử phát giác nguy hiểm, nháy mắt sẽ vươn vuốt sắc nhọn, ai dám làm hại vợ anh thì hãy chuẩn bị sẵn sẽ bị anh giương vuốt

tát chết!



Bùi Quân nghẹn họng, thật ra trong lòng anh cũng chẳng trách Lục Diệp thật, dù sao em gái mình là cái dạng gì anh biết. Chẳng qua anh cứ muốn thắng võ mồm một tí, như vậy lòng mới dễ chịu đôi chút.



Không dè, Lục Diệp trước giờ không giỏi ăn nói bỗng nhiên như biến thành một người khác, không chịu nhường lấy một bước.



Bùi Quân thở dài. Thôi, chuyện này với Văn Văn mà nói có lẽ là chuyện tốt. Nếu con bé có thể vượt qua trở ngại lần này, nhất định sẽ thay da

đổi thịt. Nếu không vượt qua, cũng không trách được người khác, nói như

Lục Diệp là đáng đời.



Trút bỏ được gánh nặng tâm lý, Bùi Quân bỗng cảm thấy cả người nhẹ

tênh. Anh cầm chai rượu lên cụng mạnh với Lục Diệp, uống một hơi hết

sạch.



Lục Diệp kinh ngạc, nháy mắt hiểu được ý Bùi Quân. Anh cũng bắt chước Bùi Quân uống sạch rượu còn dư, mặt rốt cuộc thả lỏng mấy phần.



Sau này vẫn là anh em.