Quân Sủng

Chương 45 : Ngày Thứ Ba Mươi Mốt

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Lễ 1 – 5 không tính lớn cũng không tính nhỏ. Nhà thượng tướng Lục

thỉnh thoảng lại có người tới thăm nhưng mấy chuyện này đều do Lục phu

nhân lo liệu, Vân Thường và Lục Diệp không cần ra mặt.



Chẳng mấy khi hai người có cơ hội đi chung với nhau, kiểu gì Lục phu nhân cũng không để chuyện khác cản trở họ.



Vân Thường mặc đồ sửa soạn xong xuôi, quay đầu phát hiện Lục Diệp còn ở trần ngồi trên giường, nhìn mình thâm trầm, không biết đang nghĩ cái

gì.



Cô mở tủ áo, lấy bộ âu phục tối hôm kia người làm đã ủi sẵn ra đưa đến gần giường, giục anh “Mặc đồ đi anh!”



Lục Diệp nhíu mày không nói. Cô mặc bộ váy trễ ngực màu bạc hà, tóc

dài đen nhánh mềm mại xõa xuống vai, phía trước không để mái, lộ vầng

trán đầy đặn nhẵn nhụi, làm đôi mắt hạnh xinh đẹp càng thêm đen nhánh

long lanh.



Thiết kế trễ ngực vừa vặn phô bày bầu ngực đầy đặn của cô, hơi cúi thắt lưng là có thể nhìn thấy khe ngực như ẩn như hiện.



Lại còn vòng eo mảnh mai ôm không hết một vòng tay cùng với bắp chân

trắng trẻo nữa chứ, bộ váy này quả thật đã làm nổi bật hết ưu điểm trên

người cô!



Thiếu tá Lục nhìn mà tim đập như trống, đồng thời cũng có chút mất

hứng. Không phải chỉ họp mặt bạn học vớ vẩn thôi sao? Làm gì phải ăn bận long trọng như thế? Chẳng phải không công cho người khác ăn lời à!



Tư duy của thiếu tá Lục đặc biệt vô cùng, không giống đàn ông bình

thường. Người ta đều hi vọng vợ mình ăn vận xinh xinh đẹp đẹp, dẫn ra

ngoài tha hồ thể diện! Nhưng lúc này thiếu tá Lục lại hận không thể lột

cái váy trên người Vân Thường ra, để cô đổi một bộ đồ bình thường! Đây

là vợ anh! Để một mình anh nhìn là được rồi!



Thấy nửa ngày anh không nhúc nhích, Vân Thường cũng không giận, thò

tay cầm áo sơ mi trên giường phủ lên vai anh, dịu dàng: “Dang tay ra

anh.”



Thiếu tá Lục nghĩ nghĩ, làm theo. Lớn như thế rồi còn để người ta hầu hạ mặc quần áo, mất mặt!



Vân Thường ngồi xổm xuống, gài từng nút áo sơ mi cho anh, bấy giờ mới đứng thẳng dậy “Cà vạt anh tự thắt đi, em không biết làm.”



Thật ra theo Vân Thường thấy, Lục Diệp không cần mặc âu phục. Dáng

anh rất đẹp, vai rộng mông hẹp, cơ bắp rắn chắc, mặc gì cũng đẹp cả.

Nhưng không biết anh chàng nổi cơn gì, từ hôm qua cứ ầm ỹ đòi mặc đồ

tây.



Lục Diệp gật đầu, tóm lại là hoàn hồn, bắt đầu mặc áo xỏ quần, có điều ánh mắt kia, nhìn sao cũng thấy không tình nguyện.



Vân Thường không để ý, tưởng anh bực bội vì dậy sớm, chờ anh mặc xong liền kéo anh xuống lầu ăn sáng.



Lục phu nhân và thượng tướng Lục đều có thói quen dậy sớm. Lúc hai

người xuống lầu thì ông bà đã ngồi sẵn bên bàn ăn, Vân Thường nhìn ngang ngó dọc, không thấy bóng Bùi Văn Văn đâu.



Lục phu nhân nhìn ra tâm tư cô, đẩy một cái bánh trứng vàng ruộm ngon lành tới trước mặt cô “Mới sáng sớm đã ầm ỹ đòi đi, mẹ kêu tài xế chở

cô ta đi rồi.”



Cứ vậy mà đi? Vân Thường và Lục Diệp kinh ngạc trao đổi ánh mắt, cứ

tưởng cô ta sẽ ở nhà họ một thời gian chứ, biện pháp hai người nghĩ còn

chưa áp dụng kia!



Xem ra cô ta đặc biệt tới xin lỗi thật, Vân Thường cắn một miếng bánh, lòng ngổn ngang.


Từ lúc lên xe Lục Diệp bắt đầu im lặng, rầu rĩ không biết đang nghĩ cái gì.



“Lục Diệp, anh say rồi hả?” Vân Thường chủ động sán lại.



Lục Diệp trầm mặc không nói.



“Say thật rồi?”



Vẫn không nói.



Hình như giận rồi…



Vân Thường xoa xoa thái dương, làm sao đây ta?



Hay là dùng chiêu sát thủ?



Vân Thường vin mặt anh qua, chu môi muốn hôn anh không dè Lục Diệp nghiêng đầu tránh đi, kết quả hôn lên quai hàm anh.



Xem ra giận thật rồi…



“Miệng anh có mùi rượu, hun em.” Vân Thường đang nghĩ cách làm sao dỗ ông chồng làm mình làm mẩy nhà mình, bỗng nhiên thiếu tá Lục rầu rĩ lên tiếng.



Hở? Vân Thường ngẩng đầu nhìn anh, lại bị anh ôm lấy, đầu vùi vào hõm cổ cô, cọ cọ như chú cún, mượn hơi rượu lộ ra chút yếu đuối hiếm thấy

“Sao nhiều người thích em thế…”



Đâu mà nhiều? Không phải chỉ một Chu Nhân Trạch dây dưa lằng nhằng

thôi sao? Vân Thường dở khóc dở cười, song vẫn sờ sờ cái đầu đinh của

anh tỏ vẻ an ủi.



Thấy Lục Diệp không có phản ứng gì, nghĩ nghĩ, kề tai anh gọi “Ông xã…”



Giọng cô vừa ấm vừa mềm, như gió mát lướt qua tai, nháy mắt xua đi chút ghen tị và không cam trong lòng anh.



Thiếu tá Lục đè đầu Vân Thường không cho cô ngoẹo qua, hàm răng sắc

bén cọ tới cọ lui trên cổ cô ra oai, lỗ tai lại lặng lẽ đỏ lên.



Tác giả có chuyện muốn nói:



Thiếu tá Lục nhìn vào mắt Vân Thường, cực kỳ nghiêm túc nói: sau

này không cho phép em dây vào người đàn ông khác! Không được nhìn bọn

họ! Không cho nói chuyện với họ!



Vân Thường:…



Thiếu tá Lục: em có nghe không?! Có nghe không!!



Vân Thường (gật đầu qua loa): dạ…



Thiếu tá Lục (?w?): tốt ~ vậy chúng ta chơi em vỗ một anh vỗ một [13] đi ~



[13] Đó là một trò chơi dân gian của trẻ em Trung Quốc, vừa đập tay vào nhau vừa hát đồng dao:

Cậu vỗ một, tớ vỗ một, một con mèo ngồi máy bay

Cậu vỗ hai, tớ vỗ hai, hai con mèo thắt bím tóc

Cậu vỗ ba, tớ vỗ ba, ba con mèo trèo lên núi



Còn một khúc dài phía sau nhưng ta lười +__+