Quân Sủng

Chương 46 : Ngày Thứ Ba Mươi Hai

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Còn khoảng một tuần là Lục Diệp phải về bộ đội. Mới sáng sớm, bên

quân khu đột nhiên gọi tới, nói nhà mới đã bố trí xong rồi, hỏi anh còn

có yêu cầu đặc biệt gì không.



Bên quân khu sắp xếp cho người nhà quân nhân rất thỏa đáng. Một

nguyên nhân là vì người bên này làm việc đáng tin cậy, nhưng quan trọng

nhất là vì quân nhân kết hôn rất khó khăn, thành thử cấp trên khá khổ

công sắp xếp cho lính của mình.



Lục Diệp nghĩ mấy giây mới nói: “Cần một cái giường lớn một chút.”



Ý của anh là Vân Thường có thai rồi, sợ giường bộ đội sắp xếp quá

nhỏ, hai người ngủ sẽ đè lên Vân Thường. Bây giờ bé cưng trong bụng còn

nhỏ nhưng vài tháng nữa, bụng Vân Thường to lên, nếu giường nhỏ quá sẽ

rất nguy hiểm.



Nhưng mà câu này nói ra lại có nghĩa khác, người trưng cầu ý kiến bên này khựng lại mấy giây mới đáp lời.



Ngắt điện thoại xong lập tức quay đầu hào hứng nói với người bên

cạnh: “Cậu biết sao không, thiếu tá Lục muốn tớ bố trí một cái giường

lớn nhé!”



“Thật á? Mẹ! Thiếu tá Lục quá dữ rồi! Vậy mua cái lớn nhất!”



“Chắc chắn luôn!”



Hai người nhìn nhau, cười hề hề, trong mắt đầy ẩn ý sâu xa.



Thành ra sau đó, khi Lục Diệp dẫn Vân Thường về bộ đội, được tẩy rửa bằng ánh mắt quỷ dị của rất nhiều người.



Ví dụ lính phòng hậu cần, phòng kỹ thuật, thậm chí còn có lính đặc chủng mới tới nữa…



Tất nhiên Vân Thường không biết Lục Diệp làm cái gì, đang vui hớn hở

chuẩn bị đồ đạc để tuần sau mang theo. Cô có thói quen chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước khi đi, như vậy đến chừng đó mới không bỏ sót do lộn xộn.



Lục Diệp ở bên chỉ huy, lúc muốn Vân Thường mang cái này, lúc lại bảo cô đem cái kia.



Vân Thường thì muốn mang đi hết, nhưng đồ đạc thật sự nhiều quá, xách nặng nên chỉ xem lời Lục Diệp như gió thoảng bên tai, cuối cùng cắt bớt đồ đạc của hai người chỉ còn một cái vali cỡ vừa.



Thiếu tá Lục nhìn Vân Thường thu dọn hành lý xong, im lặng đứng cạnh Vân Thường mấy giây, bỗng mở miệng: “Anh có sức.”



Vân Thường: “?”



Thiếu tá Lục: “Có thể xách, em không cần lo cho anh.”


Lục Diệp đứng dậy xuống giường, nhanh nhẹn mặc quần áo định đi ra ngoài.



“Lục Diệp, rốt cuộc là ai?” Lúc này Vân Thường cũng đã hơi tỉnh táo, biết nhất định là xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi.



Nhưng ai biết số điện thoại của cô chứ? Hơn nữa còn có thể làm Lục Diệp biến sắc nhanh như thế?



Tay Lục Diệp vặn nắm cửa đờ ra “Không…”



“Lục Diệp!”



Lục Diệp thở dài, quay lại ngồi cạnh giường “Lâm Ngạn gặp chuyện rồi.”



Đợi đến khi Lục Diệp vội vàng đưa được Lâm Ngạn đến bệnh viện thì đã là ba giờ sáng.



Tình huống Lâm Ngạn không lạc quan cho lắm, mất máu quá nhiều, lại xử trí không tốt, người sốt cao một trận là đi nửa cái mạng rồi.



Bà Lâm ngồi ngoài hành lang gào khóc, làm bác sĩ và y tá trực đêm đua nhau ghé mắt.



Lục Diệp cau mày quát khẽ “Đủ rồi!” Không biết còn tưởng bà ta vội về chịu tang kia đấy!



“Liên quan…” Bà Lâm nói chưa xong bị Lục Diệp quét đôi mắt sắc lạnh, lập tức nuốt nửa câu còn lại vào bụng.



Lục Diệp xoa thái đương đau nhức, xoay sang nhìn Vân Thường cúi đầu bên cạnh, cởi áo mình xuống khoác lên người cô.



“Mặc vào, buổi tối lạnh.”



Vân Thường thở dài, không từ chối, liếc nhìn cửa phòng mổ một cái, lòng như bị ngâm trong nước mơ, chua chát cơ hồ ứa nước.



Tác giả có chuyện muốn nói:



“Các cậu biết chưa, biết chưa? Trước khi về đây thiếu tá Lục muốn tớ mua cái giường lớn nhất!”



“Wao wao! Thiếu tá Lục thật hào phóng!”



“Không phải! Tớ nói cậu hay…”



“…”



Vân Thường: Lục Diệp, sao họ cứ nhìn chúng ta?



Lục Diệp (….): bọn họ không cưới được vợ nên hâm mộ ghen tị ấy mà!