Quân Sủng
Chương 47 : Ngày Thứ Ba Mươi Ba
Ngày đăng: 13:33 30/04/20
Đêm hôm khuya khoắt, tất nhiên Lục Diệp không thể để Vân Thường đứng
mãi ngoài hành lang bèn tìm người quen mượn một phòng bệnh cao cấp.
Bà Lâm cực kỳ căm phẫn khi họ không canh chừng Lâm Ngạn, ánh mắt nhìn Vân Thường càng thêm thù hằn.
Đúng là đồ hồ ly tinh! Sinh ra chuyên để dụ dỗ đàn ông! Lúc ở nhà thì dụ dỗ con bà ta, cho dù bị bán cũng lừa đàn ông xoay mòng mòng!
Ánh mắt ác ý của bà Lâm, Lục Diệp và Vân Thường đều phát hiện nhưng chẳng ai buồn để ý.
Họ vừa nhận điện thoại lập tức chạy đến nhà Vân Quang Phương, lại đưa Lâm Ngạn đến bệnh viện, còn trả tiền viện phí cho anh ta, thế đã tình
nghĩa lắm rồi, dựa vào đâu còn phải chịu đựng bà ta?
Người đàn bà này tưởng mình là ai?
Lục Diệp ôm Vân Thường vào phòng bệnh, vẫn là căn phòng anh nằm lúc
trước, nhìn rất quen thuộc. Vân Thường trêu, dạo này họ tới nhiều nhất
là bệnh viện.
Giường bệnh rất rộng rãi song Lục Diệp vẫn ôm Vân Thường trong lòng,
những ngày tháng bình thản thế này không biết kéo dài được bao lâu.
Chờ sau khi anh về bộ đội, nhất định nhiệm vụ sẽ nối nhau đến, có khả năng mấy tháng họ không thấy mặt nhau được một lần.
Anh biết đề nghị của mẹ là tốt nhất, để Vân Thường ở nhà, có mẹ anh
chăm sóc, tuyệt đối sẽ nuôi cô trắng trẻo mập mạp. Nhưng anh không muốn
để cô ở nhà, dù biết Vân Thường đi theo anh sẽ khổ, anh cũng không muốn
đi một mình.
Đơn vị của họ tuy ở trong núi song điều kiện rất tốt, bởi vì đóng
quân nơi đó gần như toàn bộ đều là tinh anh trong tinh anh, đương nhiên
nhiệm vụ của họ cũng nguy hiểm hơn binh lính bình thường rất nhiều.
Điều hòa, ti vi, máy tính… tất tật thiết bị giải trí có đủ, trừ việc
không thể tự do ra vào, ở đó gần như có thể cung cấp điều kiện sinh hoạt tốt nhất.
Bằng không Lục Diệp cũng sẽ không khăng khăng đưa Vân Thường đi theo.
Quân nhân bọn họ, bề ngoài oai hùng hiên ngang, phong cảnh vô hạn
nhưng đằng sau thật sự rất khổ. Trong đội không ít anh em vất vả mong
ngóng mấy ngày nghỉ về nhà thăm vợ con, đến khi quay lại thì râu ria xồm xoàm, ủ rũ nhụt chí.
Không cần hỏi cũng biết là ly hôn rồi, bởi vì vợ không chịu nổi cảnh
một năm gặp thì ít cách xa thì nhiều. Cho dù là tình nhân thắm thiết
trước khi kết hôn, sau khi cưới cũng chẳng được mấy cặp mỹ mãn.
Ngoài mặt Lục Diệp không có biểu hiện gì nhưng thực tế trong lòng lại sợ hãi mơ hồ.
Để Vân Thường ở nhà, anh cũng đã cân nhắc rất nhiều lần. Có điều anh
chứng kiến hôn nhân thất bại nhiều quá, thế cho nên ấn tượng ban đầu làm anh nảy sinh ý nghĩ: nếu không đưa Vân Thường theo, cô sẽ rời khỏi anh!
“Vân Thường, trong bộ đội có thể…” Lục Diệp châm chước từ ngữ, muốn
tìm một từ hình dung thỏa đáng vừa có thể chuẩn bị tâm lý trước cho Vân
Thường vừa không hù dọa cô.
“Đừng khóc.” Lục Diệp lau nước mắt cho cô, ngón tay thô ráp xẹt qua mặt cô, nhột nhột, hơi nhói.
“Là lỗi của anh, anh thật sự tức điên rồi.”
Anh không trách cô chút nào, Vân Thường của anh kiên cường, dũng cảm
như thế, anh kiêu ngạo vì cô còn không kịp, có lý nào trách cô?
Anh chỉ giận Lâm Ngạn, giận tất cả những kẻ đã làm hại cô! Cũng giận mình, vì sao không tìm được cô sớm hơn.
Vân Thường khóc đỏ cả mũi “Tức, tức cái gì?”
“Không có gì,” Thiếu tá Lục bợ mặt cô, hôn lên đôi mắt sũng nước của cô, ngọt ngọt, xen lẫn chua xót.
“Chúng ta về nhà.”
Vân Thường mở to mắt nhìn anh, như đang xác nhận tâm tình anh lúc này “Anh… thật sự, thật sự không giận em sao?”
Hết cách rồi, Lục Diệp than thở trong dạ.
Thình lình bồng ngang Vân Thường lên, trong ánh mắt quái dị của người qua lại, tỉnh bơ đi ra ngoài bệnh viện “Không nghe lời phải áp dụng thủ đoạn cực đoan!”
Vân Thường túm cánh tay anh, thỉnh thoảng sụt sịt một hai tiếng “Anh, anh thả em xuống!”
“Không!” Thiếu tá Lục là người ương ngạnh, ôm rồi là không thả.
“Thật, thật sự không giận?”
“Anh chứng minh bây giờ?”
Vân Thường lập tức mím môi không nói, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của Lục Diệp, trái tim bất an rốt cuộc buông xuống.
Lục Diệp mở cửa xe, nhún người đặt Vân Thường xuống ghế phụ, mình thì vòng qua, lên xe từ bên kia.
Tức giận hả, có một chút. Nhưng cô là bảo bối, thương còn không kịp, sao nỡ thấy cô rơi nước mắt chứ.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thiếu tá Lục: Vân Thường, Vân Thường, em theo anh về bộ đội, anh bắn súng cho em xem~
Vân Thường: em không muốn xem…
Thiếu tá Lục: vậy anh chạy phụ trọng cho em coi!
Vân Thường: em không muốn xem thật mà…
Thiếu tá Lục (tan nát): thế em có theo anh về không?
Vân Thường: theo
Thiếu tá Lục(O(*≥▽≤)ツ): bà xã ~ hôn hôn ~