Quan Thần

Chương 131 : Từ chối lời đề nghị hấp dẫn của Liên Nhược Hạm

Ngày đăng: 03:45 20/04/20


Mễ Huyên thân thiết ôm lấy vai Tào Thù Lê nói:



- Sợ cái gì, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Chị cho em cổ phần, so với đưa cho cậu ta thì yên tâm hơn rất nhiều. Em cứ an tâm mà hưởng thụ, coi như cậu ta đưa trước lễ ăn hỏi cho em, mà đã đưa rồi thì không trả lại nữa. Về sau, nếu cậu ta làm chuyện gì có lỗi với em, em tịch thu. Nếu em làm chuyện gì có lỗi với cậu ta, cũng tịch thu. Cho dù về sau cũng không có ai làm điều gì có lỗi với nhau, cũng tịch thu. Đừng để trong tay đàn ông có nhiều tiền, nhiều tiền thì tâm tư của đàn ông sẽ trở nên hư hỏng.



- Chẳng có câu nào từ cửa miệng của chị mà hay cả, quên đi, không cùng chị so đo. Em muốn đi an ủi Hạ Tưởng một chút.



Tào Thù Lê đi đến trước mặt Hạ Tưởng, mặt đối mặt với hắn, tỏ vẻ như người lớn dỗ dành trẻ con nói:



- Để an ủi anh còn nhỏ mà đã bị tổn thương về mặt tinh thần, em quyết định sẽ đưa anh đi leo núi, thế nào?



Hạ Tưởng ngẫm lại cũng thấy không có sự tình gì cần giải quyết, Phùng Húc Quang thì giao cho Mễ Huyên chiêu đãi. Hắn gật đầu đồng ý, sau lại nhìn Mễ Huyên nói:



- Em cảm thấy em đi với cô bé Lê là được, chị ở lại trong phòng nghỉ ngơi một chút, rồi nhân tiện đấy chỉnh sửa lại ý tưởng, ngẫm nghĩ xem làm như thế nào thì tốt, dùng món ăn nào thì hấp dẫn, được không?



- Không được.



Mễ Huyên kiên quyết từ chối.



- Tôi được giao là giám thị cô bé Lê. Cậu với cô bé kia, cô nam quả nữ với nhau, làm thế nào yên tâm được? Còn nữa, dọc theo đường đi, tôi còn có thể hỏi cậu một số vấn đề. Tôi đã bỏ ra phí tư vấn, cậu phải có nghĩa vụ giải đáp, không được đề xuất ý kiến phản đối.



Lúc xuống cầu thang thì vừa lúc gặp Phùng Húc Quang đang muốn dẫn Hồ Vĩnh và Trịnh Tuyết Bích đi tới xã Cổ Trại để xem xét địa hình, hơn nữa còn muốn xâm nhập vào trong dân chúng để hiểu rõ hơn, Ủy ban nhân dân cũng cử người đi cùng. Hạ Tưởng thấy vậy yên tâm, cáo biệt Phùng Húc Quang, cùng với Tào Thù Lê, Mễ Huyên cùng đi lấy xe.



Vừa đi tới trước đầu xe Santana của Mễ Huyên thì một tiếng gầm rú của ô tô truyền lại, Liên Nhược Hạm lái chiếc xe Land Rover dừng ngay phía sau lưng Hạ Tưởng. Liên Nhược Hạm từ trong xe nhô đầu ra, thái độ chủ động hiếm thấy gật gật đầu với Hạ Tưởng nói:



- Lần trước mượn bạn gái anh hai ngày, hôm nay nếu mà rảnh, muốn đi nơi nào chơi thì tôi sẽ chở đi.



Mễ Huyên đang muốn mở miệng phản đối thì Tào Thù Lê kêu lên mừng rỡ, không nói hai lời mở cửa xe ngồi ngay ghế phụ lái, sau đó với vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Hạ Tưởng và Mễ Huyên:



- Không được phản đối, lên xe đi, mau lên.



Lúc đi, Liên Nhược Hạm vừa lái xe một cách thông thạo, vừa nói chuyện với Tào Thù Lê, nhưng mọi người đều hiểu được thật ra là cô đang nói cho Hạ Tưởng nghe:



- Tôi biết một chỗ là Hoa Hải Nguyên, đại khái cách đây 10Km, có một ngọn núi gần như không có dấu chân người, cũng không tính là chỗ đặc biệt nhưng cũng thích hợp cho việc leo núi.



Tào Thù Lê không nói câu gì, Mễ Huyên giả bộ không nghe thấy, Hạ Tưởng đành phải trả lời:



- Nơi đó có nguy hiểm hay không?



Liên Nhược Hạm mỉm cười một tiếng, trong tiếng cười có chút vẻ hơi coi thường:



- Trong xe có tổng cộng bốn người, chỉ có một người đàn ông mà anh ta lại là người duy nhất hỏi có nguy hiểm hay không. Điều này nói rõ rằng đàn ông thời nay tất cả đều yếu ớt, không dám gánh vác việc gì cả.



Mặc dù Hạ Tưởng bị châm chọc, nhưng hắn cũng không tức giận, lắc đầu cười nói:



- Mấy cô gái này lớn lên trong thành phố, đối với các hoạt động leo trèo tất nhiên là rất xa lạ.


Hạ Tưởng xoa xoa cái tai, cười nói:



- Đừng nghĩ lung tung, không có gì cả. Sau lưng Liên Nhược Hạm là có thế lực gia tộc khổng lồ, cô ấy muốn cho anh một con đường đi nhưng anh không đồng ý.



- Thế à!



Trên vẻ mặt của Tào Thù Lê bừng lên vẻ rạng ngời, cô nói:



- Có đôi khi, một người không nhất định một bước lên trời là đã tốt. Từng bước từng bước đi một, tuy rằng có chậm một chút, tuy nhiên có cơ sở vững chắc. Với tình hình bây giờ của anh, nhiều lắm là tìm một chỗ dựa vững chắc là Thị trưởng, nếu tìm một người là Chủ tịch tỉnh hay chức quan to hơn nữa thì cũng chưa chắc đã tốt đâu.



Không đơn giản nha, Hạ Tưởng dường như mới lần đầu gặp Tào Thù Lê, nhìn nhìn Tào Thù Lê mấy lần, làm cho cô bé ngượng ngùng. Theo bản năng, tay cô giơ lên đặt ở trên ngực, lúc này cô mới nhớ hôm nay mình mặc bộ đồ thể thao, che rất kín vùng ngực, chẳng ai nhìn thấy được cái gì cả.



Hạ Tưởng chú ý tới vẻ khác thường của Tào Thù Lê, hắn cười nói:



- Bộ đồ thể thao được thiết kế rất đáng giận, không tính toán gì đến các đường cong mỹ miều của chị em, mặc nó vào chẳng lộ ra cái gì cả.



Tào Thù Lê rất xấu hổ:



- Không nghĩ là anh còn có tật xấu như vậy, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Bình thường nhìn anh khá thành thật, bây giờ thì đã lộ ra cái đuôi hồ ly rồi.



Hạ Tưởng dõng dạc nói:



- Hồ ly vẫn luôn có đuôi, không việc gì phải dấu diếm, em không thấy được chứng tỏ trước kia em cố ý bỏ qua việc này.



- Anh…



Tào Thù Lê bị chọc tức, nói không ra lời.



Giữa trưa thì Mễ Huyên thông báo cho Hạ Tưởng rằng cô đã sắp xếp hắn cùng ăn cơm với Vương Toàn Hữu. Bất kể là Vương Toàn Hữu lấy thân phận là Bí thư Đảng ủy công an hay thân phận là bác của Tào Thù Lê thì Hạ Tưởng đều không có lý do để cự tuyệt. Rất may là Mễ Huyên và Tào Thù Lê cũng tham dự, điều này cũng làm cho tâm tư của hắn ổn định hơn.



Địa điểm ăn cơm là một ngôi nhà ở vùng rất hẻo lánh, ở phía nam của thị trấn, xung quanh không có nhà dân nào cả. Mễ Huyên giới thiệu rằng đây là chỗ một người bạn của ba cô ta, trước kia mở một khách sạn ở thị trấn, sau đó tâm tư phai nhạt, không mở nữa, tuy nhiên bây giờ trong nhà chỉ chiêu đãi một ít các bạn bè của ông ta mà thôi.



Căn nhà tuy rằng không lớn, nhưng ít nhất cũng khoảng nửa mẫu, trong nhà có đủ loại cây cảnh và các loại cây ăn quả, có vẻ như một nơi để tận hưởng các thú vui điền viên. Trong khu vườn của ngôi nhà này, có một vài gốc nho cổ thụ, các lá cây tươi tốt được leo trên một cái giàn, hình thành một nơi râm mát rất tự nhiên. Phía dưới giàn nho, có bày cái bàn vuông và mấy cái ghế băng, trên bàn có đặt ấm chén pha trà, rất có hương vị thanh nhàn của một nhà nông.



Vương Toàn Hữu rất tùy ý mặc chiếc áo may ô, ngồi rất không để ý tới hình tượng bên cạnh một ấm trà, đang bưng cái chén lên làm một ngụm. Ở bên cạnh hắn, là một người đàn ông tuổi trung niên, tướng mạo có vẻ hơi già, mặc quần áo bộ đội, lúc cười có thể nhìn thấy được bốn cái răng cửa đã bị rơi rụng.



- Đến đây, tôi giới thiệu một chút, đây là Hạ Tưởng, là thư ký của Bí thư huyện ủy.



Vương Toàn Hữu nhìn thấy nhóm người Hạ Tưởng bước vào cũng không đứng dậy tiếp đón, chỉ có gật gật đầu mấy cái, sau đó nói với người đàn ông mặc bộ đồ bộ đội.



Người đàn ông mặc quần áo bộ đội cũng không đứng dậy, nhìn Hạ Tưởng cười cười:



- Chàng thanh niên, không tồi, tuổi khá trẻ. Tôi tên là Vạn Chí Trạch, đã đến nhà thì đừng có khách khí, ngồi xuống chơi. Bà nó ơi, cho thêm nước đi.



Hạ Tưởng ngồi xuống trên một cái ghế băng, nhìn lại thấy Tào Thù Lê và Mễ Huyên cũng đã ngồi xuống. Từ phía xa, một người phụ nữ trung trung tuổi, tay cầm một phích nước nóng, một tay bưng cái khay, từ phía sau cây nho bước tới, đi đến trước mặt hai người Tào Thù Lê, đưa cho các cô chén nước, sau đó lại đi đến bên cạnh Hạ Tưởng, lấy cái chén, rót nước vào chén đưa cho hắn.