Quan Thần

Chương 132 : Bí thư Đảng ủy Công an Vương Toàn Hữu

Ngày đăng: 03:45 20/04/20


Hạ Tưởng đỡ lấy cái phích nước nóng trong tay cô ta, hắn nói:



- Cô cứ để cháu làm việc này cho, không cần phải nhọc công đâu ạ.



Người phụ nữ trung tuổi này cười cười, cũng không miễn cưỡng, buông phích nước nóng xuống rồi đi ra. Vương Toàn Hữu và Vạn Chí Trạch ngồi phía đối diện cười lên, lại nói với Hạ Tưởng:



- Hôm nay chúng ta gặp nhau đây, tôi không phải còn là Bí thư Đảng ủy Công an, mà cậu cũng không phải là thư ký của Bí thư huyện ủy.



Hạ Tưởng hiểu được đây là Vương Toàn Hữu đang chỉ điểm hắn. Hắn cũng đoán được nếu Vương Toàn Hữu đã hẹn gặp ở một nơi như thế này là muốn không khí có vẻ thoải mái, tùy ý, không cần cân nhắc các thủ tục rườm rà. Lúc hắn chủ động tiếp nhận phích nước nóng cũng đã cho thấy, hắn cũng không đem mình trở thành người khách, mà lấy thân phận của con cháu, tự thân rót nước phục vụ.



Vạn Chí Trạch đấm đấm vào cái chân trái, đẩy ấm trà về phía trước:



- Đúng là già rồi, đi đứng không tốt nữa, chàng thanh niên, giúp tôi thêm ít nước.



Đây là một ấm trà kiểu cổ, lớp men bên ngoài đã bong tróc không ít, có một hàng chữ, mơ hồ có thể đọc được là "Kỷ niệm chiến tranh tự vệ phản kích". Hạ Tưởng đứng lên, cười tủm tỉm rót thêm nước chè vào chén của ông ta, sau đó lại hỏi Vương Toàn Hữu:



- Chú Vương có thêm hay không ạ?



Vương Toàn Hữu cũng không khách khí, đưa cái chén ra, vừa nhìn Hạ Tưởng rót thêm nước, vừa hỏi:



- Có phải do không đứng lên tiếp đón cậu, lại để cho cậu tiếp nước nên trong lòng cậu có ý kiến?



Nếu Hạ Tưởng đoán không sai thì Vương Toàn Hữu và Vạn Chí Trạch là chiến hữu của nhau. Những người xuất thân từ quân ngũ thì thường nói không nhiều lắm, khảo nghiệm của hai người bọn họ thì hắn vừa vào tới cửa là đã nhìn thấy, mặc dù có điểm vụng về, tuy nhiên đúng là không có nhiều thủ đoạn bịp bợm nên lại có vẻ chân thành và đáng yêu.



- Tại sao lại phải có ý kiến?



Thái độ của Hạ Tưởng vô cùng nhã nhặn, đặt phích nước nóng sang một bên, sau đó trở lại ngồi trên cái ghế băng.



- Thế hệ hậu sinh làm sao lại có đạo lý để các bậc bề trên phải nghênh đón? Hơn nữa chú Vạn là quân nhân, vì quốc gia đã phải đổ máu trên chiến trường, về lý là mọi người đã phải tôn kính.
Nếu chàng trai này đã giả bộ hồ đồ không nói ra, Vương Toàn Hữu đành phải ho khan một tiếng:



- Tiểu Hạ, hôm nay mời cậu ra đây, là có chút việc riêng muốn nhờ cậu hỗ trợ.



Hạ Tưởng thả cái chân gà xuống, xoa xoa tay, mỉm cười nói:



- Chú Vương cứ khách khí, có việc gì yêu cầu cháu làm, chỉ cần nói một tiếng là được, nếu cháu có điều kiện, thì làm thêm một chút việc cũng chẳng thành vấn đề.



Vương Toàn Hữu bị Hạ Tưởng phản bác lại, phải mỉm cười nói:



- Mấy con bé này nói tâm kế của cậu nhiều, phản ứng linh hoạt thì tôi còn không tin. Hôm nay được nhìn thấy, đúng là mở rộng được tầm mắt, nếu vậy tôi không khách khí, nói thẳng. Cậu có biết nhà hàng Lạc Anh Uyển là của ai không?



- Biết.



Hạ Tưởng đã đoán được ý mà Vương Toàn Hữu muốn nói, vừa rồi đúng là cũng hơi đói bụng, hơn nữa đồ ăn đúng là có hương vị số một, hắn cũng muốn hỏi kỹ lại, đang tính là để ăn no rồi nói sau, không nghĩ Vương Toàn Hữu lại thiếu kiên nhẫn đến thế. Hắn thầm cảm khái, có khi tham ăn cũng không phải là một chuyện xấu, hắn lau lau cái miệng:



- Là của Lưu Hà mở, cháu đã nghe nói qua, Chú Vương đừng nói là chú muốn cháu đối phó với Lưu Hà, giúp chú Vạn lấy lại nhà hàng. Chủ ý này không phải là ý kiến hay đâu?



Vương Toàn Hữu sửng sốt, tò mò hỏi thăm:



- Sao lại như vậy?



Hạ Tưởng cũng không nói vòng vo:



- Sự tình này đã xảy ra lâu rồi, không có chứng cớ chứng minh là Lưu Hà. Nếu dùng một ít thủ đoạn không quang minh mà ép Lưu Hà bỏ nhà hàng thì cũng không hay, chú Vạn mở lại nhà hàng cũng chưa chắc kinh doanh được tốt. Vì không để cho tay nghề chú Vạn bị mai một, cháu có một chủ ý khác.



Vương Toàn Hữu cũng nghe được từ Mễ Huyên nói rằng các ý tưởng kinh doanh của cô ta là được hình thành sau khi Hạ Tưởng bày ra các chủ ý cho cô ấy. Tuy nhiên, ông ta cũng không nghĩ tới việc thu hồi Lạc Anh Uyển từ trong tay Lưu Hà, bởi vì cũng không hợp lý và thực tế lắm. Chỉ là ông ta muốn thử xem cái phản ứng của Hạ Tưởng, vì thế mới cố ý tung một đầu đề khó giải, nhưng cũng không nghĩ được rằng Hạ Tưởng lại đưa ra một ý nghĩ khác.