Quan Thần

Chương 133 : Có người cố ý gây phiền toái

Ngày đăng: 03:45 20/04/20


- Sau khi Nhà máy thực phẩm được xây dựng xong, ngoại trừ chiêu mộ công nhân ở địa phương ra, còn có thể từ trụ sở chính của công ty trên thành phố Yến cử đến đây một bộ phận để quản lý nhân viên. Số lượng nhân viên quản lý này sẽ không nhiều lắm, nhưng cháu ước chừng cũng phải có đến mười mấy người, về sau không chừng khi quy mô phát triển lên rồi thì số người còn được gia tăng, Chú Vạn có thể mở một nhà hàng ở bên cạnh Nhà máy thực phẩm, khẳng định có thể hấp dẫn bọn họ tới thăm. Mà không chừng thì không bao lâu nữa, người dân trong khu vực này có tiền nhàn rỗi, cũng sẽ tới nhà hàng ăn cơm, tiền lớn thì không kiếm được nhưng để duy trì cuộc sống so với hiện tại thì cũng mạnh hơn không ít.



- Chú nghĩ rằng đây là ý tưởng hay, nhưng cũng không được tốt lắm.



Vương Toàn Hữu lắc đầu, bộ dạng không lo lắng lắm, mỉm cười:



- Biện pháp của cháu rất bình thường, không bằng chú ở trong huyện tìm giúp anh ta một đoạn đường tốt nào đó, mở lại cho anh ta nhà hàng.



Ông ta nghe thấy chủ ý của Hạ Tưởng cũng bình thường, cũng không khỏi ít nhiều hơi thất vọng.



Hạ Tưởng nhìn nhìn Mễ Huyên, hỏi:



- Còn nhớ cái đường núi lần trước chúng ta đi qua không? Chị nói xem, nếu cái đường núi kia nối thẳng tới Bắc Kinh, đột nhiên một ngày nào đó số người tới tham quan du lịch nhiều, thì sẽ xuất hiện cái tình huống gì?



Ánh mắt Mễ Huyên đột nhiên sáng lên:



- Có thể nối thẳng tới Bắc Kinh, cậu không được gạt người khác! Nếu thật sự có thể nối thẳng tới Bắc Kinh thì thảo nguyên huyện Bá có thể hấp dẫn rất nhiều du khách của Bắc Kinh tới du ngoạn, khi du khách tới nhiều thì du lịch của huyện Bá sẽ phát triển lên, đến lúc đó thì…



Cô kích động đứng phắt dậy.



- Không trách được Phùng Húc Quang lại xây dựng nhà máy thành phố tại xã Cổ Trại, nơi đó đúng là đoạn đường núi gần cửa khẩu nhất, nếu sau này có thể mở một nhà hàng ở đây, về sau du khách Bắc Kinh đến nhiều, công việc kinh doanh sẽ rất náo nhiệt.
Vương Toàn Hữu rất vừa lòng đối với biểu hiện của Hạ Tưởng, vừa rồi là ông ta muốn Hạ Tưởng hiểu được rằng lời nói vừa rồi là ông ta chưa nói. Hạ Tưởng xoay người bước đi, cũng chẳng khác nào nói cho ông ta rằng lời nói vừa rồi hắn cũng chưa nghe thấy.



Lần trước Ngô Anh Kiệt đưa hắn chìa khóa tới một nơi ở mới, hắn đi vào nhìn thoáng qua, cơ bản là chưa ở đó một ngày nào. Bây giờ có người nhắc lại chuyện xưa, xem ra là muốn gây sự phiền toái đối với hắn.



Quần chúng ưu tú? Hạ Tưởng không khỏi âm thầm cười khẩy, việc này chỉ có Ngô Anh Kiệt và hắn biết, bây giờ có người lấy chuyện này ra, mặc kệ có phải Ngô Anh Kiệt ra mặt hay không thì cũng không thoát khỏi có liên quan đến việc này. Ngô Anh Kiệt dựa vào Lý Đinh Sơn không được, bây giờ lại muốn quay đầu về phía Lưu Thế Hiên. Lưu Thế Hiên và Hồ Tăng Chu làm sao lại coi trọng một người có đầu óc thiển cận như y chứ.



Nhớ tới Hồ Tăng Chu, Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng, trong thời gian tới, cũng nên cùng với Lý Đinh Sơn lên thành phố Chương Trình để báo cáo một chút công tác với Thị trưởng Hồ.



Về phần Ngô Anh Kiệt, nên tìm cơ hội, có thời điểm là phải gõ hắn. Muốn làm ngọn cỏ đầu tường à, nếu không có thủ đoạn cao tay thì phải chuẩn bị tâm lý cho tốt khi bị người ta đáp trả.



Đầu buổi sáng thứ hai, Phó Trưởng ban Kỷ luật Chu Đại Phúc liền tìm tới Lý Đinh Sơn, hàm súc đề xuất với ông ta việc có người phản ứng việc Hạ Tưởng sử dụng tiêu chuẩn cán bộ cao cấp, bởi vì việc phản ánh này có điều mẫn cảm, đề cập tới người bên cạnh của Bí thư Lý, cho nên hắn muốn đến xin ý kiến chỉ thị của Bí thư Lý trước.



Vẻ mặt của Lý Đinh Sơn giận dữ, rút từ ngăn kéo lấy ra một cái chìa khóa:



- Phó trưởng ban Chu phản ánh tình hình rất đúng lúc, trong khoảng thời gian này do công việc nhiều, tôi cũng đã quên chuyện lần trước Chánh văn phòng Ngô cấp cho Hạ Tưởng một cái chìa khóa của phòng ở. Thư ký Hạ ban đầu tưởng là nhà tập thể của người độc thân, anh ta tới thoáng nhìn qua, lúc ấy sợ lạnh cả người, lập tức trở về giao chìa khóa lại cho tôi. Phó trưởng ban Chu có thể tới phòng này kiểm tra một chút, có người ở hay không, liếc mắt một cái là thấy ngay mà?



Ông ta đưa chìa khóa đặt ở trên bàn, lại còn nói thêm:



- Chánh văn phòng Ngô cũng thật là, công tác như thế nào mà lại sơ sẩy như vậy, tiểu Hạ lúc mới tới thì đã có cấp bậc gì, như thế nào lại có thể giao cho một phòng cao cấp như vậy?