Quan Thần
Chương 137 : Bí mật của Liên Nhược Hạm và tiền đồ của Hạ Tưởng
Ngày đăng: 03:45 20/04/20
Tào Thù Lê cũng bị Hạ Tưởng chọc cười, làm mặt quỷ với Mễ Huyên:
- Đồ khí thải.
Mễ Huyên tức giận đến đứng cả người dậy, muốn nói điều gì nhưng không nói ra được, cuối cùng phẫn nộ ngồi xuống:
- Tôi tạm thời ngưng chiến, nhưng mặt khác cũng trịnh trọng cảnh cáo Hạ Tưởng. Nếu cậu còn muốn tôi nói lời hay ý đẹp ở trước mặt dượng thì cậu phải thỏa hiệp với tôi.
Tào Thù Lê không cho là đúng liền "hừ" lên một tiếng:
- Hiện tại thì ba em rất tốt với Hạ Tưởng, ông ấy cũng không phải là không có ý kiến của mình, không cần phải chị thêm mắm thêm muối, lại càng không muốn chị lại nói bậy về anh ấy.
Sau khi ăn xong, cũng không thấy Liên Nhược Hạm gọi tính tiền mà cả giám đốc lẫn nhân viên đều đứng thành một đoàn tiễn đưa mọi người. Liên Nhược Hạm cũng không để ý đến bọn họ, cũng không chịu nói đến một câu, bước thẳng ra xe. Đi được một đoạn, cô dừng xe lại, mở cửa bước xuống giao tay lái cho Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng thì đang muốn nghỉ ngơi một lúc.
Liên Nhược Hạm nhận thấy trình độ lái xe của Hạ Tưởng rất được, đường dài nên người cũng khá mệt mỏi, vì thế không chịu nhượng bộ:
- Không có quan hệ gì cả, trên đường không ai hỏi bằng lái xe cả, mà tới thành phố Yến rồi, nếu có ai muốn hỏi anh, có cô bé Lê ở đây, anh còn lo lắng gì nữa?
- Thôi, được rồi!
Hạ Tưởng gặp tình cảnh Tào Thù Lê không ra mặt nói chuyện cho hắn, đành phải ngồi lên ghế lái, mặc dù lái xe là miễn cưỡng, nhưng mà lái xe phục vụ ba vị mỹ nữ như thế này cũng là điều vinh hạnh.
Mấy giờ sau, xe tới thành phố Yến, sắc trời lúc này đã bắt đầu vào tối, Hạ Tưởng muốn đưa Tào Thù Lê về nhà trước, tuy nhiên Tào Thù Lê lại khăng khăng cùng ăn cơm chiều với hắn, nên hắn đành phải chạy xe tới Sở Phong Lâu.
Làm Hạ Tưởng không ngờ chính là chuyến viếng thăm này đã làm Sở Tử Cao mừng rỡ như phát điên, tự mình ra tiếp khách, sự sốt sắng, sự ân cần của ông ta có khi còn nhiều hơn so với nhân viên phục vụ, khiến tất cả các nhân viên đều được mở rộng tầm mắt, không rõ ông chủ lớn của Sở Phong Lâu đang làm ăn phát đạt này không hiểu sao lại có thái độ như vậy với một người trẻ tuổi không rõ lai lịch.
Nếu chỉ có Hạ Tưởng ở đây, chắc chắn là hắn sẽ tán gẫu với Sở Tử Cao. Đáng tiếc, Liên Nhược Hạm lại cực kỳ không thích cái vẻ mặt tươi cười nịnh nọt của Sở Tử Cao, lạnh lùng nói với Hạ Tưởng:
- Chúng ta ăn cơm, không phải phô trương để nói chuyện. Anh và ông ta có giao tình thì để sau, bây giờ mời ông ta ra ngoài, để chúng ta im lặng ăn cơm có được không? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Sở Tử Cao không phải là người không có ánh mắt, nhưng bị một người đẹp vừa giáp mặt đã đuổi đi, ít nhiều mặt mũi cũng khó coi, hắn cười gượng nói:
- Tiểu thư Liên thông cảm, tôi và thư ký Hạ là bạn bè của nhau. Bạn bè lâu ngày gặp mặt, nhiệt tình với nhau một chút cũng là chuyện bình thường.
- Mời anh ra cho!
Bởi vậy trong lòng hắn cảm khái, nếu lịch sử để cho Trần Phong có cơ hội duy trì thêm vài năm nữa, không dám nói là ông ta có thể đưa thành phố Yến lên thành đô thị số một, những ít ra so với các Thị trưởng hoang đường sau này thì vẫn tốt gấp mấy trăm lần.
Gõ cửa phòng Cao Hải thì thấy ông ta đang nói chuyện với người nào đó bên trong, thấy Hạ Tưởng, Cao Hải mừng rỡ, theo bản năng đứng lên:
- Hạ Tưởng, ngồi chỗ kia, chờ tôi một chút.
Đang nói chuyện với Cao Hải chính là Phó Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, hắn không ngờ là Cao Hải lại đứng lên nghênh đón một người rất trẻ tuổi, trong bụng nghĩ thầm, chẳng lẽ người này là con cháu của vị quan to nào đó, nếu không với thân phận của Cao Hải, người bình thường tới đây thì hắn chỉ gật gật đầu tiếp đón, làm sao có sự nhiệt tình như vậy?
Vốn hắn còn có công tác để báo cáo, tuy nhiên thấy bộ dáng mừng rỡ của Cao Hải, hắn cũng muốn thuận gió đẩy thuyền, tạo cơ hội cho Cao Hải nói chuyện. Vì thế hắn cáo từ đi ra, lúc đi tới gần Hạ Tưởng còn cố ý nhìn Hạ Tưởng mấy lần, trong lòng buồn bực, không hiểu người này rốt cuộc là ai?
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Cao Hải và Hạ Tưởng, Hạ Tưởng lại lần nữa đứng lên, cung kính nói:
- Trưởng ban thư ký Cao, Bí thư Lý nhờ tôi vấn an ngài, nghe nói ngài có việc.
Cao Hải cũng đứng lên, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Hạ Tưởng, trong lòng từng hồi cảm khái.
Nếu nói hai lần trước kia hắn chiếu cố Hạ Tưởng thì hoàn toàn là vì xem trọng mặt mũi của Lý Đinh Sơn, đồng thời cũng cảm tạ Hạ Tưởng giúp hắn có mấy chủ ý, chiếm được sự khen ngợi của Trần Phong, do đó mới được ngồi lên cái ghế Trưởng ban thư ký của Ủy ban nhân dân thành phố, lúc ấy còn đang có cảm giác ngồi ở trên cao bố thí xuống. Nhưng hiện tại đối mặt với Hạ Tưởng, trong lòng có cảm giác khác hẳn, cảm thấy người thanh niên này thái độ đoan chính, nho nhã lễ độ, nhưng tổng thể lại làm cho người ta có cảm giác nhìn không thấu.
Hạ Tưởng trong thời gian ngắn ngủi đã chiếm được sự tán thưởng của Trần Phong, cố ý muốn điều hắn tới tổ cải tạo thôn nội đô. Cái tổ cải tạo thôn nội đô này thì người ngoài không nhìn thấy được, nhưng trong lòng Cao Hải rất rõ ràng. Mỗi người trong tổ cải tạo thôn nội đô này đều là người mà Trần Phong cho rằng đây là nhân tài có thể trọng dụng. Chỉ cần Trần Phong không bị gì, toàn bộ các thành viên của tổ cải tạo thôn nội đô này ngày sau chắc chắn được Trần Phong đề bạt. Mà hậu trường của Trần Phong là Phó Bí thư tỉnh ủy Lộ Chi Viễn. Lộ Chi Viễn này bình thường khi đối nhân xử thế rất khiêm tốn, nhưng là người nói được làm được. Cao Thành Tùng tuy rằng thế lực rất mạnh, nhưng cũng ít nhiều nhường đường ba phần cho ông ta, là bởi vì tư cách của Lộ Chi Viễn rất cao, ngay ở trong tầng lớp trung trung của Bắc Kinh cũng rất có tiếng tăm.
Trần Phong có chỗ dựa là hậu trường vững chắc như vậy, tiền đồ dĩ nhiên vô hạn lượng. Mà Hạ Tưởng lại được Trần Phong rất cảm phục, muốn không thăng chức thì cũng khó. Đúng là bởi nguyên nhân này, nên khi Cao Hải nhìn Hạ Tưởng thì trong lòng ít nhiều có chút phức tạp. Đương nhiên còn lâu mới đến ngày Hạ Tưởng phát triển như vậy, hắn ở quan trường hơn mười mấy năm, gặp cũng nhiều người được coi trọng là tiền đồ vô lượng, cuối cùng lại trở thành không chỗ dung thân. Tiền đồ vô lượng chỉ là một khả năng, nhiều người đã phải ngã trên đường tiến về phía trước này, có khi còn ngã không dậy nổi.
Người trẻ tuổi không phải ai cũng phát triển được, cũng không phải lý do là không có hậu trường mạnh mẽ. Mà nguyên nhân thất bại thường là do hậu trường phía sau đủ mạnh để nâng đỡ, khiến cho những người tuổi trẻ này không hiểu được đạo lý cây to đón gió, cuối cùng khi hậu trường bị thất thế, rất nhanh chóng bị những người lúc trước đã đắc tội trả thù.
Hạ Tưởng chín chắn, điềm đạm, chắc chắn, hoàn toàn khắc phục được những khiếm khuyết của người trẻ tuổi. Hắn vừa trẻ tuổi lại tài hoa, có đầy nhuệ khí, lại có sự trầm ổn đúng mực, làm cho người ta không tìm được tật xấu nào của hắn. Càng làm cho Cao Hải coi trọng Hạ Tưởng chính là không ngờ Hạ Tưởng lại là bạn trai của Tào Thù Lê, mà ba của Tào Thù Lê thì Trần Phong lại rất thưởng thức, một lòng đưa Tào Vĩnh Quốc lên làm trợ thủ đắc lực cho Trần Phong.
Bất kể Tào Vĩnh Quốc ở vị trí Giám đốc sở hay là nhậm chức Phó Thị trưởng thường trực, đều là cán bộ cấp Sở. Hạ Tưởng chẳng qua chỉ là một người trẻ tuổi không bối cảnh, cho dù hắn là người thân tín của Bí thư huyện ủy thì cũng không lọt được vào mắt xanh của Tào Vĩnh Quốc, nhưng hắn lại có thể được thiên kim tiểu thư của Giám đốc sở ưu ái, nghe khẩu khí của Lý Đinh Sơn thì dường như Tào Vĩnh Quốc cũng không phản đối việc Hạ Tưởng lui tới cùng Tào Thù Lê. Ngoại trừ việc Cao Hải cảm thấy bội phục tài năng của Hạ Tưởng ra, thì ông ta cũng thấy tò mò đối với việc Hạ Tưởng làm thế nào để có được sự ưu ái của thiên kim tiểu thư Giám đốc Sở.
Bởi vì bản thân Cao Hải năm đó cũng từng có tình cảm với con gái của một vị Phó Giám đốc sở, nhưng lúc đấy hắn có lòng nhưng chẳng có kết quả gì, gặp sự phản đối mãnh liệt của vị Phó Giám đốc sở, cuối cùng đành lặng lẽ chia tay.
Chàng thanh niên Hạ Tưởng này đúng là không đơn giản, trên người cất giấu rất nhiều bí mật, có một bạn gái là thiên kim tiểu thư của Giám đốc sở, nhưng vẫn ngậm miệng không nói gì, đến thời khắc mấu chốt lại làm cho Lý Đinh Sơn ngạc nhiên vui mừng, làm cho ông ta khiếp sợ, không khỏi phải cảm thán. Chỉ cần Hạ Tưởng nguyện ý đi bên cạnh Trần Phong, với tài năng của hắn tuyệt đối có thể được Trần Phong lớn mật mà trọng dụng. Trần Phong một là vị Thị trưởng dám quyết, lại trọng dụng nhân tài, trong vòng vài năm Hạ Tưởng có thể lên tới chức phó Quận, thậm chí cả cấp Quận cũng không biết chừng.
So với nhiều người có khả năng là tiền đồ vô hạn khác, tiền đồ rạng rỡ của Hạ Tưởng gần như là chuyện ván đã đóng thuyền. Điều này không phải là do Cao Hải có ánh mắt khác thường với hắn, mà từ khẩu khí của Lý Đinh Sơn nghe ra, Lý Đinh Sơn cực kỳ tín nhiệm và coi trọng Hạ Tưởng, gần như hắn sử dụng hết tất cả sức lực để nâng đỡ và bồi dưỡng Hạ Tưởng.
Lực lượng sau lưng Lý Đinh Sơn thì Cao Hải cũng biết được ít nhiều, vì vậy nên trong ánh mắt của hắn, thậm chí còn có một tia hâm mộ. Tự bản thân Hạ Tưởng đã đủ độ vững chãi, nếu hắn thực sự trở thành con rể của Tào Vĩnh Quốc, lại có sự ủng hộ của Lý Đinh Sơn, còn có một Trần Phong thưởng thức, quả thực là một cái bánh ngọt đầy đủ hương vị. Nếu Hạ Tưởng không có tiền đồ, thì ai dám nói mình có tiền đồ?