Quan Thần

Chương 138 : Sự kiện thôn Đỗ bộc phát

Ngày đăng: 03:45 20/04/20


Vẻ tươi cười trên mặt Cao Hải ngày càng rạng rỡ:



- Tiểu Hạ, tuy rằng chúng ta không gặp nhau nhiều, nhưng khi vào đây thì cậu đừng xem như người ngoài. Tôi là bạn học của Lý Đinh Sơn, cậu khách sáo với tôi như vậy làm gì? Định duy trì một khoảng cách nhất định với tôi, cảm thấy tôi không dễ gần như Đinh Sơn phải không?



Giọng điệu thân cận của Cao Hải làm Hạ Tưởng không kịp thích ứng, dù sao không có Lý Đinh Sơn ở đây, hắn và Cao Hải thì quan hệ cũng không nói là quá gần. Nhưng nếu từ miệng Cao Hải nói ra như vậy, hắn cũng không dám trái lời, liền thay đổi tư thế, cười nói:



- Trưởng ban thư ký Cao đã để mắt tới tôi, nếu vậy thì tôi cũng không dám khách khí.



Sau khi nói lời đó xong, hắn cũng không khách khí lấy cái phích ở dưới gầm bàn thêm nước vào trong chén trà của Cao Hải, tiếp đó lại lấy ra cho mình một cốc nước khác, rót vào cốc cho mình, sau đó uống một ngụm, nói:



- Đúng là nước quê nhà ngon thật.



Cao Hải cười ha hả, rất vừa lòng đối với hành động của Hạ Tưởng, đầu tiên Hạ Tưởng rót thêm nước vào chén trà của hắn để biểu lộ sự tôn trọng, lại rót nước cho hắn là để bày tỏ quan hệ gần gũi, Hạ Tưởng này, đúng là biết cư xử.


Cao Hải xoay xoay tập tài liệu trong tay, mỉm cười:



- Theo ý kiến của các chuyên gia thì phố Dân Tộc có hơn một trăm lý do để cải tạo thành phố mà các quán rượu có thể kinh doanh. Hơn nữa, nghe bọn họ bàn luận các cao kiến, dường như không cải tạo thành phố kinh doanh rượu thì chính là một tổn thất cực kỳ lớn của thành phố Yến, chính là tổn hại đến toàn thể nhân dân thành phố Yến. Cái nhìn của tôi cùng với Thị trưởng Trần cũng nhất trí là ý kiến trên không thể thực hiện.



- Ý kiến của các chuyên gia, có khi ý kiến này đã bị ảnh hưởng bởi các nhân tố khác, các chuyên gia tận lực tán thành việc cải tạo để trở thành phố chuyên kinh doanh rượu, nói không chừng là các thân thích của các vị ấy muốn mở các quán rượu mà không tìm thấy nơi nào thích hợp.



Hạ Tưởng nói cứ như giỡn, kỳ thật hắn rõ ràng dùng giọng điệu trêu chọc này tỏ vẻ có chút khinh thường các chuyên gia, có một số chuyên gia, luôn dõng dạc là ích nước lợi dân, nhưng sau lưng, trên thực tế là lừa gạt lương tâm, vì thu các đồng tiên đen mà nói xằng nói bậy.



Cao Hải cũng khẽ mỉm cười, hắn rút ra một điếu thuốc đưa cho Hạ Tưởng. Đầu tiên Hạ Tưởng châm lửa cho hắn, những điếu thuốc mình thì để đó, nhẹ nhàng để xuống, lại uông một ngụm nước mà nói:



- Trưởng ban thư ký Cao nên đi đến phố Dân Tộc một lần, xung quanh phố Dân Tộc không ít các cửa hàng nhỏ, đều rải rác kinh doanh các đồ như điện tử, di động,v.v… Với ánh mắt toàn cục của ngài, ngài xem thử nếu phố Dân Tộc nếu đổi lại cải tạo thành đường riêng cho người đi bộ thì như thế nào?



Cao Hải là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, tự nhiên ánh mắt của hắn có chỗ độc đáo. Các đường phố lớn nhỏ của thành phố Yến thì hắn cũng dám vỗ ngực là quen thuộc, tuy không dám nói là rõ như lòng bàn tay, nhưng ít ra cũng tính là như các ngón tay, há miệng là có thể thấy các điểm hợp lý. Nếu hắn mà không có năng lực như vậy, sớm đã không lọt vào mắt Trần Phong, bị Trần Phong bỏ qua một bên. Hạ Tưởng gần như đem hết mọi kiến thức mà hắn biết, miêu tả sinh động đáp án cho hắn, sau đó lén lút nhẹ nhàng đá quả bóng sang chân, chỉ cần hắn giơ chân sút vào cầu môn, một bước định Càn khôn. Trong lòng hắn lại thầm tán thưởng, không trách Hạ Tưởng trẻ tuổi như thế này mà được nhiều người thưởng thức đến như vậy, tài năng, không kiêu ngạo, không kể công, lại có suy nghĩ, biết đạo lý tôn trọng lãnh đạo, bất kể ai khi gặp người như vậy cũng phải xem trọng một chút.