Quan Thần

Chương 202 : Thời khắc mấu chốt phải dám xuống tay

Ngày đăng: 03:46 20/04/20


Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe cảnh sát nhanh chóng lao tới hiện trường. Từ trên xe nhảy xuống mấy cảnh sát, thậm chí còn không đội mũ, trang phục cũng không quá nghiêm chỉnh, hùng hùng hổ hổ đi tới. Người đi đầu thở phì phì hô:



- Chuyện gì, chuyện gì? Lão Dư, giữa trưa còn không cho người ta ngủ yên, cứ bắt mấy người chúng tôi phải đến. Tối nay anh mà không mời rượu ngon là không được đâu đấy. Ai là kẻ gây chuyện?



Y liếc mắt thấy Hạ Tưởng liền giơ còng tay ra, nheo mắt nhìn Hạ Tưởng:



- Anh ở đâu tới? To gan thật, dám gây rối ở chợ. Có biết khu vực này do Trương Chí Cường tôi quản lý không? Thôi mặc kệ, anh cùng tôi về sở đã!



Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng Trương Chí Cường này cũng quá láo toét, còn chưa thèm hỏi han, điều tra gì đã trắng trợn thiên vị Dư Chấn Sinh! Cũng tốt, đi với y một chuyến, xem y định xử lý việc này như thế nào! Trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng hắn nói:



- Đồng chí cảnh sát, anh nhìn thấy tôi gây sự lúc nào? Là bọn họ ra tay đánh người trước mới đúng. Bọn họ mấy người đánh một mình tôi, tôi là phòng vệ chính đáng.



- Cái gì mà phòng vệ? Tôi nói anh cố ý gây chuyện thì anh chính là cố ý gây chuyện. Còn muốn hoành tráng sao?



Trương Chí Cường nghiêm túc cắt lời Hạ Tưởng, vung mạnh tay:



- Mang đi, về sở cho nó ngồi ghế uống trà tử tế.



Mấy cảnh sát đi tới muốn đẩy Hạ Tưởng. Hạ Tưởng nhẹ nhàng phủi bụi trên người:



- Không dám làm phiền mọi người, tôi sẽ tự đi.



Nói xong hắn quay lại nói với Tiếu Giai:



- Anh đi tới đồn công an xem một chút, sẽ trở lại ngay. Bọn em chờ ở đây, đừng có đi. Nếu có phóng viên phỏng vấn thì bọn em cứ nói tình hình thực tế, không cần sợ.



Tuy Tiếu Giai và Tiếu Côn lo lắng cho Hạ Tưởng nhưng thấy vẻ thản nhiên, chắc chắn của hắn, biết trong lòng hắn đã có tính toán, lại nghĩ tới những điều hắn đã giải thích trên đường đi, thấy hắn đã có bố trí, cũng cảm thấy an tâm. Tiếu Giai nói:



- Anh cẩn thận một chút, đừng để bị thiệt thòi.



Hạ Tưởng cười gật đầu. Hắn cũng không phải người thích chịu thiệt.



Chợ bán sỉ rau quả thuộc đồn công an Bắc Ninh quản lý, hai nơi khá gần nhau. Hạ Tưởng ngồi trong xe, kẹp giữa hai cảnh sát, liền cười hỏi:



- Trong sở có phải có khá nhiều biện pháp điều trị người đúng không?



Cảnh sát bên trái bị bộ dạng của Hạ Tưởng chọc cười:



- Lát nữa thử anh sẽ biết, cam đoan cho anh nhớ sâu sắc.



Hạ Tưởng lại hỏi:



- Có phải Dư Chấn Sinh khá quen thuộc với đồn trưởng của các anh không? Cho nên chỉ cần chọc vào Dư Chấn Sinh, sẽ không cần hỏi rõ trắng đen gì liền bắt luôn phải không?



- Cái gì mà kêu không hỏi rõ trắng đen?



Viên cảnh sát cũng khá trẻ tuổi, tính nóng liền đẩy Hạ Tưởng:



- Lát nữa vào đồn, chúng tôi lại mời anh uống nước, lại mời anh ngồi ghế trên, đó không phải là muốn hiểu biết tình huống một chút sao? Đến lúc đó anh cần phải phối hợp cho tốt. Đúng rồi, anh công tác ở đâu? Có người quen hay không? Nếu có thì gọi điện thoại nhanh lên, chậm thì đừng có hối hận.



- Sao lại sau này hối hận?



Hạ Tưởng giả ngu.



- Quên đi, nói với anh vô ích.




Hạ Tưởng khoát tay, thản nhiên nói:



- Không cần, không cần phiền toái Trưởng công an Lục. Đồn trưởng Trương không nên xin lỗi tôi mà hẳn là nên xin lỗi kỷ luật Đảng và pháp luật của nhà nước, xin lỗi toàn bộ nhân dân thành phố.



Lục Văn Võ vẻ mặt ngạc nhiên, đây là có ý tứ gì? Hạ Tưởng nói có vẻ còn có ý ngầm thì phải? Không đợi gã mở miệng hỏi, bên ngoài đã truyền tới những tiếng ồn ào, nghe có người hô:



- Phóng viên của tòa soạn báo à? Không được, không có chỉ thị của lãnh đạo cấp trên, chúng tôi không thể nhận phỏng vấn.



Một người khác lớn tiếng nói:



- Trưởng phòng quản lý thị trường Dư Chấn Sinh, ác ý kiểm tra rau quả của thương hộ, tạo thành tổn thất kinh tế rất lớn đối với thương hộ. Mặt khác, căn cứ phỏng vấn thực tế của chúng tôi ở chợ bán sỉ rau quả, chứng thật Dư Chấn Sinh và Trưởng đồn công an Bắc Ninh là Trương Chí Cường liên hợp đả kích các thương nhân bên ngoài. Chúng tôi đã báo cáo việc này với Ủy ban nhân dân quận Bắc Thương, đồng thời Báo chiều tỉnh Yến chúng tôi sẽ tiến hành xâm nhập đưa tin về việc này.



Lục Văn Võ hiểu được, Hạ Tưởng đang đào hố cho người khác nhảy vào. Không có hắn xuất hiện, người ta sẽ không chịu để yên. Kỳ thật hắn muốn chỉnh chính là Dư Chấn Sinh, nhưng rất bất đắc dĩ là Trương Chí Cường lại không có mắt nhảy vào chuyện này, cho nên bị dính bùn.



Lục Văn Võ xoay chuyển đầu óc rất nhanh, lập tức có quyết định. Gã quay người đi ra ngoài phòng, hô xuống dưới lầu:



- Cho các đồng chí phóng viên vào. Phóng viên báo tỉnh có quyền phỏng vấn và giám sát.



Đỗ Đồng Quốc mang theo một phóng viên ảnh tiến vào, định đi tới phỏng vấn Trương Chí Cường, Lục Văn Võ tiến lên ngăn lại:



- Đồng chí phóng viên, đồng chí Trương Chí Cường bởi vì vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, hiện tại đã bị công an quận Bắc Thương tạm thời cách chức nhận kiểm tra. Về vấn đề của anh ta, phía công an sẽ có thêm một bước quyết định xử phạt, đến lúc đó sẽ công bố với truyền thông.



Trương Chí Cường lập tức ngồi phịch xuống ghế:



- Trưởng công an Lục, tôi, tôi sai lầm rồi. Cho tôi một cơ hội đi!



Hạ Tưởng thấy thế, nghĩ thầm rằng Lục Văn Võ khá nể tình như vậy, cũng nên cho gã một cơ hội lộ diện, liền nói với Đỗ Đồng Quốc:



- Đồng Quốc, Trưởng công an Lục nghe thấy đồn công an Bắc Ninh có phát sinh sự việc trái với kỷ cương pháp luật, liền vội vàng tự mình tới xử lý. Làm báo tỉnh, chẳng những phải vạch trần những điểm xấu mà còn phải tuyên dương những điểm tốt đẹp. Một cán bộ lãnh đạo một lòng vì nhân dân như Trưởng công an Lục, nên tuyên truyền nhiều, đưa tin nhiều.



Lục Văn Võ vừa nghe vậy lập tức tươi cười rạng rỡ:



- Chủ nhiệm Hạ quá khen. Đây là trách nhiệm của tôi, phải nghiêm khắc quản lý cấp dưới. Cơ quan công an được thành lập chính là vì muốn đả kích tội phạm, bảo vệ nhân dân, cho nên trong công an chúng tôi càng phải kiềm chế nghiêm khắc bản thân.



Lục Văn Võ nói xong, vẻ mặt nghiêm túc nói với Lịch Phi:



- Lịch Phi, hiện tại cậu tạm thời làm trưởng đồn công an Bắc Ninh, chờ sau khi Đảng ủy cục thảo luận xong sẽ chính thức bổ nhiệm.



Lịch Phi mừng rỡ, câu nói đầu tiên từ đồn phó lên làm đồn trưởng, chuyện tốt tới quá nhanh, tất cả đều là ăn nhờ Hạ Tưởng.



Ngược lại với thái độ tươi tỉnh của Lục Văn Võ và sự vui vẻ vì thăng quan của Lịch Phi, Trương Chí Cường bị miễn chức ngay tại chỗ, uể oải ngồi đó không ai thèm để ý tới. Y hồn bay phách lạc nhìn Hạ Tưởng, nửa ngày vẫn không hiểu tại sao hắn chỉ là một cán bộ cấp phòng, vậy mà Trưởng công an Lục phải tự mình ra mặt, còn khiến Trưởng công an Lục miễn chức trưởng đồn của mình ngay tại chỗ.



Trương Chí Cường thậm chí còn không khóc nổi. Y thật vất vả mới lăn lộn lên tới chức Trưởng đồn. Đừng coi thường vị trí Trưởng đồn công an nho nhỏ này, chỉ một năm mò tiền lặt vặt từ mấy người buôn thúng bán mẹt cũng có thể kiếm được mấy chục ngàn tệ, lại càng không cần nói tới trong phạm vi quản lý của đồn còn có mấy khách sạn, quán bar, còn có cả chợ bán sỉ rau quả, quà tặng, biếu xén ít được sao? Một năm y kiếm tám mươi, một trăm ngàn cũng còn là ít!



Hiện tại thì tốt rồi, không biết kết cục rồi sẽ thế nào đây! Trương Chí Cường nhìn Hạ Tưởng nửa ngày, nghĩ thầm rằng "Được, xem như mày lợi hại! Thằng chó mày chờ đấy, đừng để tao có ngày quật khởi trở lại!"



Lịch Phi mừng rỡ chạy trước chạy sau, tự mình rót nước cho các đồng chí phóng viên. Đỗ Đồng Quốc thấy sự tình xử lý cũng ổn rồi, liền từ biệt Hạ Tưởng. Hạ Tưởng đưa gã ra tới bên ngoài, cười nói:



- Lại cảm tạ phóng viên Đỗ đã giải vây.



Đỗ Đồng Quốc xua tay cười cười:



- Đừng. Chủ nhiệm Hạ nói vậy là làm khó tôi. Anh đây là làm hết trách nhiệm của một công dân hợp pháp, cung cấp manh mối tin tức quý giá cho tòa soạn báo chúng tôi. Tôi cảm tạ anh còn không kịp kìa!